Hai người ở trên trời cách xa nhau ngàn trượng lạnh lùng nhìn đối phương, không ngừng điều tức nội nguyên.
Mấy lần liều đấu địa chiêu làm Lý Vân Tiêu tiêu hao rất lớn, nếu không đã chẳng đến mức bị long vực Tinh Vân Quyết chấn động ra nội thương.
Dận Vũ bị thương quá nặng, nhát kiếm của Lý Vân Tiêu đâm thủng người, vảy rồng trước ngực bị kiếm khí và . . . Đánh tan. Máu thịt quanh miệng vết thương đã bị đốt khét, trong thời gian ngắn khó thể phục hồi như cũ.
Nếu không bằng vào thân rồng của Dận Vũ, chỉ bị một kiếm tổn thương vón không bị gì.
Linh Mục Địch thở hắt ra:
- Ta biết ngay tiểu tử này không chết dễ dàng vậy, mới rồi làm ú tim.
Phi Nghê vội la lên:
- Nhưng Dận Vũ kia thực lực quá biến thái, phu quân khó có phần thắng!
- Biến thái?
Linh Mục Địch liếc Phi Nghê một cái, nói:
- Chân Long Dận Vũ hiện tại có tu vi hư cực, hơn nữa là thân xác Chân Long, về mặt nào đêu đè bẹp Lý Vân Tiêu nhưng lại rơi vào thế yếu, hãy nói xem ai biến thái nhiều hơn?
Câu này làm tim mọi người đập nhanh.
Mắt Phong Yếu Ly mông lung và lạnh băng, đổi lại Phong Yếu Lya đối đầu Dận Vũ cũng không nắm chắc sẽ thắng. Lý Vân Tiêu thì đè ép Dận Vũ, điều này làm Phong Yếu Ly hết sức e ngại.
Dận Vũ ở trên bầu trời không ngừng ho ra máu:
- Khụ khụ.
Dận Vũ ho hết máu đọng trong phổi ra, điều chỉnh long nguyên của mình:
- Thật sự là nằm mơ cũng không nghờ ngươi có thể làm tổn thương ta!
Lý Vân Tiêu nói:
- Càng lúc càng càng có nhiều điều ngươi nằm mơ cũng không tưởng được. Điều này chứng minh ngươi đã không thích hợp thời đại này. Không cần biết trước kia ngươi là rồng cũng tốt, sâu cũng vậy đều qua đời.
Dận Vũ nổi sùng, căm giận nói:
- Muốn ta chết? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Cứng mồm thì có ích gì? Máu trên người của ngươi máu đã chứng minh tư cách của ta.
Dận Vũ trầm mặc, đột nhiên nói ra:
- Ngươi có biết vì sao tại sao ta có nhiều báu vật trong mình mà mãi không sử dụng binh khí không?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
- Thân thể hân Long là binh khí tốt nhất rồi, ngươi còn muốn binh khí gì nữa?
- Ngươi nói không sai, thân thể Chân Long đúng là binh khí mạnh nhất trên đời này. Bất cứ phần nào trê người của ta cũng sánh bằng bin hkhí tuyệt đỉnh. Dù là năm xưa luyện hóa thế giới chi kiếm cùng lắm chỉ thưởng thức.
Dận Vũ ắc mặt lạnh lùng nói:
- Cho nên thân rồng là bất hủ, ngươi không giết ta được!
Dận Vũ chỉ vào ngực mìnhnói:
- Chút tổn thương này không lâu sau sẽ lành laị.
- Ha ha ha! Dận Vũ đại nhân đang chột dạ.
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
- Nếu là thật sự có thể phục hồi nhanh chóng thì ngươi nói mấy lời nhảm nhí này với ta làm chi? Nên làtĩnh tâm điều tức, đợi các ngươi phục hồi lại chiến đấu cùng ta mới đúng. Nhưng ngươi không làm vậy, chỉ lo nhấn mạnh cường điệu mình mạnh cỡ nào, đây chẳng phải là biểu hiện của chột dạ sao? Có thể thấy được một kiếm kia đúng là bị thương ngươi, lúc trước ta còn lo, không rõ ràng vết thương của ngươi thế nào nhưng bây giờ thì hơi hiểu rồi.
- Ngươi . . .!
- Khụ khụ!!!
Dận Vũ tức điên lại ói máu, cơ năng thân thể nhanh chóng giảm thấp. Nhát kiếm của Lý Vân Tiêu đúng là đã đâm Dận Vũ bị thương, Băng Sát Tâm Diễm để lại tổn thương sẽ phục hồi rất chậm.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sát khí:
- A? Xem ra vết thương của ngươi nặng hơn ta nghĩ.
Lý Vân Tiêu cầm Kiếm Thương Trảm Hồng tiến dần tới trước.
Nguyệt đồng tử mắt phải, ma đồng tử mắt trái đều lóe ánh sáng vì phòng ngừa Dận Vũ lừa bịp cái gì. Nhưng hai con ngươi quan sát thấy hơi thở rồng đúng là không ngừng xói mòn.
Hiện tại Dận Vũ không phải thân rồng nguyên vẹn nên lực lượng không khủng bố như trong truyền thuyết.
- Dận Vũ đại nhân, ta biết rõ ngươi rất không cam lòng. Nhưng đây là lựa chọn của thiên đạo, không phục cũng đành chịu.
Lý Vân Tiêu nói chuyện phân tán suy nghĩ của Dận Vũ, tránh cho gã nảy ra quỷ kế gì. Lý Vân Tiêu từng bước ép sát.
Lý Vân Tiêu đến gần trăm trợng, khoảng cách vừa có thể công vừa thủ được. Lý Vân Tiêu giơ Kiếm Thương Trảm Hồng, tay trái bgiơ cao kiếm quyết.
Trên bầu trời lần nữa lóe ra ức vạn ngôi sao sớm tối vụt tắt.
Mặt Dận