Điều kiện mặc dù có chút quái dị, nhưng mà cũng còn nói qua.
Hơn nữa võ giả dưới Võ Đế gia nhập cũng có thể đi Thiên Lĩnh, Vân Mộng Trạch hoặc là Đao Lĩnh Kiếm Phong tu luyện, lực hấp dẫn hơn xa thành Viêm Vũ, rất nhanh có không ít người gia nhập.
Thủ đô Hỏa Ô đế quốc, trong một kiến trúc đã dỡ bỏ một nửa, tất cả mọi người đang di chuyển.
Tô Liên Y quy hoạch khu vực này, tương lai nơi này chuyên tổ để võ giả tranh đấu.
Trong thủ đô đông kín người, tất cả mọi người đang quan sát thế nào.
Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, Trần Đoạn Thiên, Vạn Tinh Tử, tông chủ bốn đại tông môn đang trên không trung, khí thế kinh người, tất cả đang làm dáng.
Còn có Tiền Sinh, Tô Liên Y cùng Đinh Linh Nhi là nguyên lão thương minh cũng xuất hiện trên bầu trời, tất cả đang tươi cười.
Những cường giả đỉnh cấp trên đại lục vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, các tiếng nghị luận vang lên không dứt.
Nhưng Lý Vân Tiêu vừa xuất hiện cũng không phóng thích khí thế, liền áp toàn bộ mọi người, ánh mắt mọi người tập trung vào hắn.
Cả thủ đô an tĩnh lại, nhìn qua nam tử quật khởi nhanh như sao băng trên cao, trong nháy mắt đã đứng ở đỉnh phong của đại lục.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Hoan nghênh chư vị đi vào nam vực.
Hắn ngừng một chút, tiếp tục cười nói:
- Vì cái gì ta nói nam vực, mà không phải thành Viêm Vũ?
Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, nghị luận với nhau, đều lắc đầu không rõ.
Ngay cả đám người Khúc Hồng Nhan cảm thấy hiếu kỳ, đều nhìn nhau, không rõ đáp án.
Ngón tay Phi Nghê điểm nhẹ, nói:
- Có phải hay bởi vì nam vực không có gì kỳ lạ bằng thành Viêm Vũ không?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, ánh mắt nhìn qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Bởi vì kể từ hôm nay, cả nam vực sẽ là phạm vi thế lực của thành Viêm Vũ. Nói cho đúng hơn, thành Viêm Vũ độc chiếm một vực, mọi người hiểu chưa?
- Chi! ... Cái gì? ! Ta không nghe lầm chứ!
Các tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chư vị không có nghe lầm, ta nói lần nữa. Kể từ hôm nay, cả nam vực sẽ là phạm vi thế lực của thành Viêm Vũ. Mọi người ngàn vạn nên nhớ rõ ràng, đừng có vô ý mất mạng đấy.
- Cuồng vọng!
Rốt cục có người nhịn không được, nổi giận nói:
- Chuyện tông môn chiếm cứ một vực, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua chuyện không hợp thói thường như vậy! Quả thực khinh người quá đáng!
Đám đại lão Thiên Võ Minh lúc này cười khổ, cảm thấy suy nghĩ này quá to gan và dọa người, mà hắn cũng dám nói, nhưng trong thiên hạ này cũng chỉ hắn dám nói mà thôi.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói ra:
- Bản thiếu gia là kẻ đầu tiên trong cổ kim xưa nay. Như thế nào, vị bằng hữu kia có ý kiến?
Ánh mắt đảo qua đi, nhìn chằm chằm vào tên nam tử kia, hạ tay xuống, nói:
- Đã có ý kiến, cứ đi ra hảo hảo nói chuyện.
Nam tử kia biến sắc, dưới ánh mắt lợi hại của Lý Vân Tiêu đã sợ hãi câm như hến, làm sao dám bước ra, dốc sức liều mạng chui vào trong đám người.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, năm ngón tay nắm lại, lập tức không gian thay đổi, tên nam tử kia bị nhiếp qua, bị Lý Vân Tiêu bóp cổ.
- Không, không có ý kiến! Giơ, giơ hai tay, đồng ý!
Nam tử kia cổ và mặt đỏ bừng, dốc sức liều mạng nói ra vài chữ này, sau đó giơ hai tay lên cao, kêu to:
- Tuyệt đối đồng ý!
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ đầu hắn, nói:
- Nhân sinh trên đời, nói chuyện nhất định phải cẩn thận, xem ngươi giác ngộ sớm, lần này tha cho ngươi. Về sau nói chuyện nhất định phải thông qua đầu óc suy nghĩ, biết không? Nếu không đầu của ngươi dùng làm cái gì, không phải để suy nghĩ hay sao?
- Đúng, đúng đúng, Vân Tiêu đại nhân nói đúng!
Tên nam tử kia cảm động đến rơi nước mắt, khom người nói cảm tạ, hắn nhanh chóng chui vào đám người, không dám nói gì nữa.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng đảo qua, nói:
- Còn có vị bằng hữu nào cảm thấy không ổn, mời đứng ra đây bàn đi.
Cả không gian hoàn toàn yên tĩnh, không ai đứng ra.
Ai cũng hiểu rõ, lúc nào kẻ nào đứng ra kẻ đó là người hy sinh.
Một tông