- Ai đó? Đứng lại!
Không gian phía trước dao động nhẹ, hai vũ giả giáp vàng xuất hiện, tay cầm giáo dài chặn đường Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị.
Một người vẻ mặt cảnh giác quát to:
- Đằng trước là cấm địa hoang vu của Thánh vực, không có thủ dụ từ Chấp Chính Ti không ai được phép đi vào!
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Xin hỏi vị đại ca này đằng trước là Toái Vân Thiên Xuyên?
Hai người hoàn toàn biến sắc mặt, chiến qua huơ một cái nhắm ngay Lý Vân Tiêu, hét lên:
- Ngươi là ai?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Nhìn bộ dáng của hai vị thì đúng rồi. Rất tốt, Tần Xuyên không lừa ta.
Mắt phải Lý Vân Tiêu hơi đỏ lên, dị lực hiện ra.
Hai thủ vệ người khẽ run, khuôn mặt đần độn ngơ ngác đứng như kẻ ngốc.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm:
- Hai vị đại ca hãy nghỉ ngơi thả lỏng chút đi, lát nữa tỉnh lại sẽ không nhớ ta từng đến.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị theo kim chỉ nam bay tới trước. Mấy trăm dặm sau, phong cảnh hoang vắng xuất hiện một hồ nước xanh thẳm.
Khác với bốn phía hoang vu là hồ nước này bốc khói mông lung, linh khí đậm đặc trực tiếp hóa dịch, so với chủ thành Thánh vực chỉ hơn chứ không kém.
Khịt khịt!
Lỗ mũi Bàn Nghị nhúc nhích mấy cái:
- Hình như hồ nước này có độc.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, thần thức quét mặt hồ. Hồ rất rộng, có mấy dòng chảy từ nguồn nào đó tụ lại chảy vào đây.
Hồ nước có gì đó lạ lùng, thần thức cường đại của Lý Vân Tiêu chỉ thăm dò sâu chừng mấy chục trượng, khó thể tiến thêm nữa.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
- Đây là Toái Vân Thiên Xuyên sao? Cảm giác rất giống với Thâm U Thủy Kính, Hà Khúc Thông U.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ:
- Nếu mỗi một thủy kính là khe nứt không gian, vậy Hà Khúc Thông U phía sau cánh cửa cấm chế của Mai gia đi thông không gian nào? Toái Vân Thiên Xuyên lại đến không gian nào?
Lúc trong cấm địa Mai gia, bên dưới thủy kíanh đằng sau cánh cửa dựng một tấm bia, viết bốn chữ Hà Khúc Thông U. Lý Vân Tiêu cảm nhận nỗi sợ hãi khôn cùng từ trong tấm bia, bên trong có càn khôn gì đó.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: nếu có thời gian phải đi Mai gia một chuyến, thăm dò thủy kính đó thêm lần nữa.
Với thực lực hiện tại của Lý Vân Tiêu tự phụ có thể đi bất cứ đâu trong thiên hạ này.
Lý Vân Tiêu bay lên cao nhìn mặt hồ không ngừng bốc hơi nước, rối rắm có nên xuống không:
- Mộng Vũ, Mộng Bạch không ở chỗ này sao? Hay bọn họ ở dưới thủy kính?
Dù sao khói độc mạnh mẽ bốc lên tuy không thể bị thương Lý Vân Tiêu nhưng làm hắn cực kỳ khó chịu.
Lý Vân Tiêu bực bội thầm nghĩ:
- Nếu sớm biết thế này đã mang Bắc Quyến Nam tơi, tại đây thân hình của hắn sẽ phục hồi nhanh hơn.
Đột nhiên từ phía sau vang tiếng cười quái dị:
- Ha ha ha! Toái Vân Thiên Xuyên rốt cuộc ta tìm được rồi!
Bì bõm!
Tiếng xuống nước, một người áo đen lội xuống hồ, đứng bên dưới sau lưng Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị xoay người lại nhìn. Nam nhân áo đen khuôn mặt gầy gò, cằm hơi nhọn, mặt trắng không chút máu, hốc mắt hõm sâu.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Các hạ là . . .?
Nam nhân phất tay nói:
- Các ngươi gọi ta là Chiêm Thần được rồi.
Lý Vân Tiêu thì thào đọc lại mấy lần:
- Chiêm Thần.
Lý Vân Tiêu cảm thấy rất xa lạ, thân thể người này toát ra khí thế cực mạnh, không phải hạng người bình thường.
Người đến được đây thì làm sao bình thường được? Cộng thêm thân hình gầy nhom của người áo đen như nhiều năm chưa thấy ánh mặt trời, hơn phân nửa là người chạy ra từ Vĩnh Sinh chi giới.
Chiêm Thần nói:
- Nếu đã đến Toái Vân Thiên Xuyên thì chắc chung một mục đích. Ta thấy thực lực của hai vị không tầm thường, chúng ta có thể suy xét hợp tác với nhau.
- Hợp tác?
Lòng Lý Vân Tiêu máy động, hắn nghe ra có tình huống, tuy vẫn không quá rõ ràng.
Lý Vân Tiêu âm thầm thăm dò:
- Hợp tác như thế nào?
7Thiên Chiếu Tử nói:
- Đương nhiên là giúp đỡ lẫn nhau, kết thành đồng minh.
Lý Vân Tiêu càng tòm ò hơn, chỗ quái quỷ này chẳng lẽ có nguy hiểm hay báu vật gì mà cần kết thành đồng minh?
Nhưng Lý Vân Tiêu không tiện nói rõ mình hoàn toàn không hiểu gì, làm bộ bí hiểm nói:
- Kết minh? Các hạ hãy nói lý do kết minh với các hạ xem? Nếu có thể khiến ta động tâm thì có lẽ sẽ suy xét