Chiêm Thần biến sắc mặt mấy lần, do dự nhiều lần sau đó nói:
- Hơn bốn vạn năm trước, bổn tọa đã . . .
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
- Khoan!
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn đằng trước Chiêm Thần, lạnh lùng nói:
- Các hạ đã đến chắc cũng vì Địa giới, Hoàng Tuyền Minh Hỏa? Hãy ra mặt đi.
Chiêm Thần hoàn toàn biến sắc mặt, gã luôn hết sức cẩn thận nhưng không phát hiện phía sau có người, Lý Vân Tiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Chiêm Thần giật mình, hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêu, sau đó quay người đi trừng đằng trước.
- Ủa? Sao ngươi nhìn thấu ta được? Không thể nào!
Trong không gian đó một người chậm rãi hiện ra, biểu tình tràn đầy ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Chiêm Thần sắc mặt âm trầm nói:
- Ngươi bám theo ta?
- Ha ha ha! Trong Toái Vân Thiên Xuyên này ta đã tắm rửa không dưới trăm lần, có cần theo đuôi ngươi không?
Người đó lạnh lùng cười:
- Xem bộ dáng của ngươi thì ngày xưa chắc không phải người trong Thánh vực, hơn phân nửa là lén lút đến đúng không?
Lý Vân Tiêu, Chiêm Thần giật mình kêu lên:
- Ngươi là người trong Thánh vực?
- Đương nhiên!
Người đó mặt lạnh lùng vươn tay chỉ ba người, lạnh lùng nói:
- Các ngươi xem như ăn trộm bên ngoài vào đúng không?
- Ha ha ha! Đừng ăn nói khó nghe vậy.
Lý Vân Tiêu cười khẽ:
- Chẳng lẽ Toái Vân Thiên Xuyên ở trong Thánh vực thì thuộc quyền sở hữu của Thánh vực sao? Dựa vào cái gì nói chúng ta là trộm? Sông này là các người tạo sao? Hay Hoàng Tuyền Minh Hỏa là các ngươi tạo ra? Nói thẳng ra Thánh vực các ngươi mới là trộm, đem thứ thuộc về người trong thiên hạ biến thành của riêng mình.
- Đúng, nói có lý!
Chiêm Thần hùa theo:
- Ta luôn suy nghĩ vấn đề này, dựa vào cái gì Thánh vực có thể nắm giữ lối vào Địa giới? Các ngươi mới là trộm!
- Hừ! Hoa ngôn xảo ngữ!
Người kia cười khẩy nói:
- Dựa vào cái gì? Đương nhiên là bằng vào nắm tay! Thánh vực mạnh nhất thì tất nhiên muốn gì có nấy, lối vào Địa giới không ở trong Thánh vực chứ chẳng lẽ ở nhà của ngươi sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ha ha, nói không sai, ta tán đồng.
Lý Vân Tiêu vỗ tay khen:
- Dựa vào nắm tay là chính, giờ ba chúng ta ở đây cũng dựa vào nắm đấm luôn. Nếu các hạ không phục thì dùng nắm đấm nói chuyện đi, còn không dám thì ngoan ngoãn câm miệng lại!
Người đó ngây ra, bị đối phương dùng lời của mình gậy ông đập lưng ông á khẩu.
Về nắm tay thì . . . Nếu trước mắt là ba tép riu thì gã đã tiêu diệt sạch, chứ không phải ẩn núp giờ lộ mặt nói dông dài.
- Hừ! Bổn tọa không tranh luận vô vị với các ngươi, nếu ba vị là người có ý thì hãy nói về Địa giới này đi.
Người đó nhìn Chiêm Thần:
- Mới nghe nói trong tay ngươi nắm giữ nhiều tư liệu? Hay là mọi người cùng nhau giao tâm, cùng chung tư liệu, cùng nhau tính toán?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Hai chúng ta đồng ý.
Lý Vân Tiêu và Bàn Nghị không có tư liệu nên vui vẻ đồng ý.
Chiêm Thần do dự chần chừ, trầm ngâm suy tư.
Người đó nói:
- Bổn tọa là Bí Đình Phong, từng là Chấp Chính Ti trong Thánh vực, về mặt này chỉ có mạnh hơn ngươi chứ không yếu, đừng lo ta chiếm lợi từ ngươi.
Dường như Chiêm Thần có nghe nói về người này, giật mình kêu lên:
- Ngươi chính là Bí Đình Phong?!
Lý Vân Tiêu loáng thoáng có nghe tên này nhưng không ấn tượng gì, dù sao mười vạn năm qua Thánh vực ra nhiều Chấp Chính Ti. Trừ Diệp Nam Thiên cái thế Vũ Đế thì Lý Vân Tiêu không nhớ nhiều.
Bí Đình Phong tặc lưỡi:
- Xem ra ngươi còn nhận được bổn tọa.
Chiêm Thần gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ta còn cố ý tra xét tư liệu của ngươi cũng vì chuyện Địa giới, nhiều tư liệu đều là suy luận từ vài câu ngươi để lại. Nếu là ngươi thì ta vô cùng đồng ý hợp tác.
- Ha ha ha! Không ngờ còn có người nhớ tên lão phu, chậc chậc, rát vui mừng.
Tâm tình Bí Đình Phong rất tốt nói:
- Cánh cửa Địa giới mở ra không đơn giản như các ngươi tưởng tượng, sơ sẩy một cái vời ra yêu vật ở bên trong thì rắc rối. Ngày xưa ta thà đi Vĩnh Sinh chi giới cũng không dám mạo hiểm thử một lần.
Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:
- Vậy tại sao bây giờ thì dám?
- Ai nói bây giờ ta dám?
Bí Đình Phong trừng Lý Vân Tiêu,