Cảm xúc cuồng bạo lan tràn trong lòng Lý Vân Tiêu, ánh sáng vàng trên huyền khí và cơ thể càng chói lòa, thô bạo hơn.
Lỗ Thông Tử sợ đứng tim, vội nói:
- Đừng kích động! Tuyệt đối đừng kích động! Ta có thể phái người đón bọn họ về!
Lý Vân Tiêu sắc mặt âm trầm nhìn Lỗ Thông Tử một lúc lâu, cảm xúc chậm rãi bình tĩnh lại.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Kêu đám ma tu dừng lại hết.
- Cái gì?
Lỗ Thông Tử giật mình kêu lên:
- Nếu tất cả dừng tay thì chẳng lẽ là bị các ngươi tùy ý xâm lược sao? Yêu cầu này rất quá đáng.
Lý Vân Tiêu nhe răng cười nói:
- Đúng là quá đáng, nhưng thế thì sao? Ngươi muốn giữ lại mạng bọn họ hay của ngươi?
Lỗ Thông Tử lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu:
- Nếu bọn họ bị giết, đông người xông lên thì lão hủ cũng không trốn thoát, chẳng khác gì tự sát. Dù ngươi định chơi tới cùng với ta thì ta cũng không đồng ý việc này được.
Lý Vân Tiêu hừ mũi:
- Ngươi tính toán khéo lắm.
Lỗ Thông Tử thấm thái nói:
- Lão hủ yêu tài năng của ngươi, hai kiếp đều mời ngươi làm trưởng lão danh dự của Hóa Thần hải, tại sao ngươi cứ nhất định phải đối địch cùng ta?
Lỗ Thông Tử khẽ thở dài:
- Lòng ta hướng minh nguyệt, bất đắc dĩ trăng sáng chiếu mương máng.
- Chiếu cái đầu ngươi!
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
- Không có gì để nói với tiện nhân như ngươi, cho ta cách vào Ma giới!
Lý Vân Tiêu thấy không có khả năng cứu đám người Dương Địch ra nên tìm cách vào Ma giới.
Lỗ Thông Tử nhíu mày suy tư, lão định qua loa lừa dối nhưng ngẫm lại người trước mắt siêu thông minh, muốn giở trò trước mắt hắn thì phần thắng rất thấp. Nếu chọc giận Lý Vân Tiêu, trong tình huống này người chịu thiệt vẫn là Lỗ Thông Tử.
Lỗ Thông Tử đành thành thật nói:
- Ta cho ngươi cách vào Ma giới thì ngươi sẽ thả ta sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Có thể.
- Được!
Lỗ Thông Tử dứt khoát nói:
- Người thường khi đụng vào giới bích sẽ bị công kích tan xương nát thịt, nhưng người Ma giới có thể vượt giới thì chúng ta cũng có thể đi qua. Bây giờ ta sẽ truyền bí thuật cho ngươi.
Trán Lỗ Thông Tử lóe tia sáng đen, tinh thần lực nhẹ nhàng khuếch tán.
Lý Vân Tiêu quét thần thức qua, hai người cách không truyền tin. Lý Vân Tiêu nhận tin tức, trầm ngâm một lúc sau biết đây là tin thật.
Lỗ Thông Tử lạnh lùng nói:
- Hiện tại có thể thả ta chưa?
Lý Vân Tiêu quát lạnh:
- Cút đi!
Kiếm thế đè xuống, người Lý Vân Tiêu nổi lên ánh sáng thuật thần màu trắng trực tiếp thuấn di đi chỉ để lại từng làn sóng gợn hư không khuếch tán trước mặt Lỗ Thông Tử.
- Chết tiệt! Giết!
Lỗ Thông Tử tức xì khói, bùng nổ tất cả lửa giận. Lỗ Thông Tử cầm song giản bay tới.
Lý Vân Tiêu hiện hình cách mấy trăm trượng, vừa xuất hiện đã có một đống vũ giả ma tu lao qua.
Tình hình Lý Vân Tiêu bây giờ khá tệ, hắn không có nhiều sức lực tiêu hao với đám tôm tép. Kiếm quết qua chiết xuất trăm loại biến đổi trên bầu trời chặt đầu đám ma tu.
Kim Ngân Song Giản ập đến lại đánh chết một đống vũ giả ma tu.
Lý Vân Tiêu lại lùi ra, cách xa Lỗ Thông Tử.
Lỗ Thông Tử tức giận quát:
- Phế vật, đồ phế vật các ngươi! Mau giết hết bọn họ đi!
Lỗ Thông Tử xách song giản lao vào trong trận, tùy tay mấy nhát đánh chết vài người Thiên Vũ Minh.
Hiện Hạo Phong mang theo hơn bảy mươi người ngoài Cổ Ma Tỉnh giết vào, lao vào vòng chiến. Số lượng vũ giả ma tu giảm mạnh ngay.
Lỗ Thông Tử thấy tình thế không ổn thì hừ lạnh xoay người đi hướng giới bích.
Mấy cường giả bên Thiên Vũ giới luôn chú ý đến Lỗ Thông Tử, thấy lão định trốn liền biến thành vài luồng sáng đuổi theo.
Nhưng tương tự, một đám ma tu bị bọn họ kiềm chế cũng hành động lại trói chặt bọn họ.
Lỗ Thông Tử cười khẩy nói:
- Bản thân còn không lo dược mà mơ giữ ta lại? Đừng nóng, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Lỗ Thông Tử bước nhanh đi hướng giới bích, hai tay không ngừng bắt ấn, trên người dâng lên ma khí.
Lỗ Thông Tử biến đen như mực chậm rãi dung nhập vào giới bích.
Mọi người rất giận nhưng không biết làm sao. Như Lỗ Thông Tử nói, bản thân họ còn lo chưa xong sức đâu lo chuyện khác?
Trên giới bích vẫn hiện ra rất nhiều khuôn mặt, thân hình thẩm thấu