Hạo Phong trầm giọng nói:
- Trở lại là chính xác, chúng ta không thể vào Ma giới cứu Diệp Nam Thiên ngay bây giờ được. Đừng nói không thể vào, dù tìm ra bí pháp đi vào nhưng không có nắm chắc trăm phần trăm cứu Diệp Nam Thiên ra. Đành tạm thời rút binh, báo cáo chuyện nơi đây cho đảo chủ, còn lại để đảo chủ lựa chọn. Bây giờ ta lo là Cổ Ma Tỉnh, tuy tạm thời chiếm đóng nó nhưng khe hở còn đó, bằng vào năng lực của chúng ta rất khó phong ấn nơi đây.
Bí Đình nói:
- Hay phái người trông chừng?
Hạo Phong nói:
- Nhất định phải phái mấy vị cường giả thật sự trấn thủ, nếu không vài Lỗ Thông Tử như thế đến thì sẽ mất khe hở. Theo ý ta ít nhất có trên năm cường giả Hư Cực cảnh mới tẻấn thủ được. Công kích ma vật ngay khoảnh khắc nó thoát khỏi giới bích thì không cần lo.
Bí Đình Phong lắc đầu nói:
- Khó.
Điều quan trọng bây giờ là toàn bộ cường giả bị thương nặng phải về Thiên Vũ giới trị thương, không thể lành ngay trong phút chốc. Trừ phi điều năm cường giả Hư Cực cảnh mới đến, nhưng trong thiên hạ làm gì còn người như thế?
Không khí chìm xuống đáy cốc, mọi người suy sụp. Nếu không phái ra người trấn thủ được thì Cổ Ma Tỉnh sẽ bị ma vật cướp đi ngay, thế thì ý nghĩa trận chiến này cũng mất, đồng bạn chết uổng.
Linh Mục Địch lên tiếng:
- Các vị đừng chán nản vậy, ta có một vật có thể phong ấn nơi đây, ít ra có thể phong lại một đoạn thời gian.
Hạo Phong mừng rỡ hỏi:
- A? Là thứ gì?
Linh Mục Địch dù gì là cường giả ngang ngửa với Diệp Kình Vũ.
Linh Mục Địch tùy tay lấy ra một vật, đó là kim phù dài nửa thước.
Linh Mục Địch nâng vật đó trong tay:
- Thứ này ogị là Thượng Cửu Thần Cung phù, phong ấn cuối cùng lúc Giới Thần trấn áp Ma Phổ, đủ phong ấn Cổ Ma Tỉnh trong thời gian ngắn.
Linh Mục Địch ném kim phù trên ngón tay đi, đánh vài ấn quyết vào trong. Kim phù biến ra ánh sáng vàng khuếch trương to lên.
Trong khoảnh khắc ma khí đầy trời bị xua tan, nhiều hàng chữ bay lên từ phù vòng quanh xoay tròn trên bầu trời cuối cùng ngưng kết thành trận đè hướng giới bích.
Tất cả ánh sáng vàng chợt lóe cách giới bích mười trượng, biến mất.
Làm xong mọi thứ như không có chuyện gì xảy ra, mọi người không thấy có gì thay đổi.
Nhưng Lý Vân Tiêu cảm giác rõ ràng giới binh thêm một tầng rào chắn, ma khí cuồn cuộn tràn ra bị lực lượng Cửu Thần Cung Phù cắt đứt.
Bí Đình Phong giật mình kêu lên:
- Vậy là phong tỏa khe hở, chúng ta không thể cứu Diệp Nam Thiên đại nhân!
Hạo Phong nói:
- Chuyện gì cũng không vẹn toàn được, dù Diệp Nam Thiên có ở đây chắc chắn cũng lựa chọn phong án khe hở.
Linh Mục Địch nói:
- Các vị đừng buồn quá, thắng thua là chuyện thường của binh gia, huống chi lần này chúng ta thắng. Mười vạn năm trước lần đầu chiến đấu vài trận với Ma giới thua càng thảm thiết hơn, cuối cùng Thiên Vũ giới thắng. Điều chúng ta phải làm bây giờ là trở lại tu dưỡng, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi lần sau tái chiến.
Biểu tình Hạo Phong trầm trọng nói:
- Đúng vậy! Thực lực của chúng ta không đủ, phải mạnh hơn nữa!
Hạo Phong nhìn Lý Vân Tiêu:
- Vân minh chủ, về chuyện quy tắc thập phương . . .
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta hiểu, ngay hôm nay khu vực thành Viêm Vũ mở rộng hoàn toàn cho đảo Huyền Ly, ai có lòng kháng ma dù không tham gia Thiên Vũ Minh cũng có thể vào khu vực thành Viêm Vũ tu luyện!
Cuộc chiến này khiến Lý Vân Tiêu nôn nóng vô cùng, khó thể tiếp tục lũng đoạn tài nguyên đối địch với thế lực thiên hạ đối lập mình.
Hạo Phong mắt lóe tia sáng lạnh gật đầu nói:
- Vậy là tốt nhất, các vị hãy cùng ta đi thành Viêm Vũ tham ngộ quy tắc!
Bí Đình Phong nói:
- Các người đi trước, ta về đảo Huyền Ly báo cáo chuyện này cho đảo chủ đã.
Hạo Phong gật đầu nói:
- Vậy là tốt nhất.
Rất nhanh mọi người phấn chấn tinh thần. Bọn họ sớm xem nhạt sống chết, trong thảm liệt làm một số niềm tin sụp đổ nhưng lập tức lên tinh thần ngay.
- Đi đi.
Linh Mục Địch dẫn đầu, ánh sáng vàng hiện ra bốn phía xẻ ma khí trước mặt ra, Linh Mục Địch bay ra ngoài Cổ Ma Tỉnh trước nhất.
Mấy ngày sau cuộc chiến Cổ Ma