Xán sắc mặt khó coi nói:
- Vật ấy tuy không phải thánh khí nhưng là tồn tại có thể đối kháng thánh khí. Ngày xưa nó trực tiếp trấn áp rất nhiều cường giả, gần như lập tức.
Vương tọa trên cao chợt lóe bóng người, Đế Già biến ra nhẹ nhàng n gồi trên ghế, vẻ mặt châm chọc nhìn ba người:
- Chậc chậc, ta cứ tưởng là ai. Xem ra hai vị là cặn bã sống thừa ngày xưa? Không thì làm sao biếtchuyện điện Thánh Ma?
Xán và Trác giật mình kêu lên:
- Ma Chủ!
Xán và Trác cực kỳ sợ hãi khuôn mặt kia, hai người sắc mặt tái nhợt không chút máu.
Đế Già cười khẽ:
- Ha ha, không cần sợ. Ta đã không phải ma đế năm đó, không thô bạo như vậy. Tên của ngô là Đế Già, hai vị có thể lựa chọn làm người hầu cho ngô để lại một mạng. Cũng có thể chọn cứng đầu chống cự, thân chết đạo tiêu.
Trác lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy châm chọc:
- Hừ! Ngày xưa chúng ta không sợ gì ngươi, bây giờ càng không! Chẳng qua là chết, đời người từ xưa ai không chết? Chỉ cần tấm lòng trong sáng đường hoàng!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Đế Già vỗ tay, cười nói:
- Có cốt khí, có khí phách, không uổng là người ngày xưa có thể chiến một trận với ta. Nhưng các ngươi nghĩ chết rồi là xong sao?
Trác nhíu mày nói:
- Là sao?
Đế Già cười nói:
- Ta cho các ngươi xem một thứ, không ngờ Sơn mạch Thiên Đãng này là kho báu.
Đế Già búng tay cái bóng. Nhâm Hề Mân xuất hiện bên cạnh Đế Già, cười tủm tỉm rút rìu chiến ra huơ nhẹ trước mặt vẽ các ký hiệu hòa vào không gian.
Trong đại điện hắc ám tuôn ra rất nhiều hơi thở cường đại, các cặp mắt hung ác đến gần.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Những cái này là cái gì?
Các hơi thở cường đại cổ xưa xa xăm, làm rung động hồn người.
Lý Vân Tiêu chợt nhớ một thứ, đó là con ma thú đã chém giết trên bầu trời ma cốc cũng cho hắn cảm giác này.
Thứ xung quanh dần rõ ràng lên, quả nhiên là một đống ma thú, toàn thân ma khí ngập trời lặng lẽ đứng hai bên như pho tượng chờ đợi mệnh lệnh.
Lý Vân Tiêu hoàn toàn không cảm nhận được linh khí, sự sống từ người đám ma thú. Chúng nó như con rối trúng tà, không có ý thức bản thân.
Mắt Đế Già bắn ra tia sáng:
- Ha ha, mấy thứ này toàn là sinh vật cường đại chết trong Sơn mạch Thiên Đãng suốt bao nhiêu nămqua.
Đế Già cười nói:
- Vì cơ thể chúng nó cường đại bất hủ nên mới giữ lại, bây giờ vừa lúc cho ta dùng.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Thì ra là vậy, không ngờ ngươi còn có sở thích điều khiển xác chết!
Đế Già lạnh lùng châm chọc:
- Bốn chữ kia quá khó nghe.
Đế Già phất tay:
- Giết hết!
Đám ma thú bùng nổ khí thế, liên tiếp gầm rống xông lên.
- Chết tiệt!
Ba người Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt, nếu ở ngoài đại điện thì giết đám này không khó khăn. Nhưng trong điện Thánh Ma ức chế một nửa lực lượng của họ, nếu bị vây công thì khó mà chống cự.
Trác vội la lên:
- Vân Tiêu huynh đệ, trong Giới Thần Bi còn bao nhiêu cường giả? Triệu hoán ra hết đi, ngược chết bọn họ!
Lý Vân Tiêu cười gượng:
- Chỉ có ba chúng ta, còn mỗi Lâm đại nhân.
Xán và Trác ngây người.
- Ha ha ha!
Xán cuồng cười, hào hùng nói:
- Kệ nó! Mấy thứ này sớm muộn gì là mối họa, hiện tại có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Mắt Xán bắn ra tia sáng lạnh lao vào đám ma thú, tay không xé rách một con.
Bùm!
Ma khí bắn tung tóe, không có máu.
Lý Vân Tiêu và Trác bị kích thích hào khí từ hai bên trái phải xông lên, thỏa thích chém giết.
- Mười vạn năm trước không chết trong tay Ma tộc, cùng lắm bây giờ chết đi!
Trác lao tới bên cạnh Xán, cùng Xán chém chết.
Trác cười to bảo:
- Không biết các huynh đệ ngày xưa còn chờ chúng ta dưới đất không?
Lý Vân Tiêu buồn bực nói:
- Bớt nói lời nản lòng chiến sĩ đi, ta không muốn chết chung với các ngươi!
Lý Vân Tiêu vung kiếm thế chém đầu mấy con ma thú, người bắn ra mười hai luồng sáng vàng.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Khi Lục đinh lục giáp đáp xuống đất nháy mắt hóa thành thông thiên cự tượng, người tỏa vầng sáng vàng mông lung, ngàn vạn phù văn lấp lóe.
Cự Linh thì có giáp trụ phủ quanh thân, cầm quang nhẫn lần lượt chém hướng các ma thú.
Xoẹt!
Mỗi nhát dao chém xuống sẽ có mấy con ma thú bị chém giết, người bắn ra Ma Sát, chỉ còn lại thân thể khô quắt