Lý Tử Phong ngẩn ngơ, xoe tròn mắt nhìn bé gà lông tơ ra vẻ hung hãn trước mắt, gã cười muốn rút gân.Tử Đồng Trọng Minh Điểu của gã cũng ngây ra, sau đó cười lớn rất nhân tính hóa.Lý Tử Phong cười sắp tắt thở:- Thiên Mệnh ca, con gà này của ngươi không đủ xào một dĩa ăn, ngươi cho nó làm thú bản mệnh?Nhưng Lý Thiên Mệnh rất nghiêm túc.Tiểu Hoàng Kê cũng vô cùng nghiêm túc.Mắt của Tiểu Hoàng Kê nhanh chóng biến thành đỏ như máu.- Dám xem thường ta? Lão tử đập cho ngươi tứ chi rút gân, miệng sùi bọt mép!Trong khoảnh khắc, Tiểu Hoàng Kê hóa thành vệt sáng bay thẳng đến chỗ Lý Tử Phong.Vệt sáng rực rỡ bay tới quá nhanh, Lý Tử Phong còn đang hả họng cười lớn, khi phát hiện nguy hiểm thì đã không kịp né tránh.Bum!Lý Tử Phong như bị cự thú đụng bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất, thảm hơn là ngực cháy đen, phần thịt giữa lồng ngực nát bấy.Giây sau, mọi người thấy Tiểu Hoàng Kê xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh, miệng ngậm miếng thịt nhỏ:- Thịt của ngươi dở ẹc, chua lè!Khỏi giải thích nhiều, đây là miếng thịt xé từ người Lý Tử Phong.Lý Tử Phong không cười nổi nữa, gã đau đến nhe răng trợn mắt:- Muốn chết!Lý Tử Phong đã trải qua vô số chiến đấu, chưa bao giờ bị ai xé sống một miếng thịt.Hình ảnh như vậy, sự bạo lực của Tiểu Hoàng Kê làm toàn trường tĩnh lặng, nhiều người còn đang cười nhưng cơ mặt cứng ngắc.Bất giác bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.Lý Tử Phong bị xé một miếng thịt, tức giận đến mặt tím lịm, Thú Nguyên từ Thú Mạch cảnh đệ thất trọng bộc phát ra, Tử Đồng Trọng Minh Điểu ở bên cạnh cũng giương cánh, ánh mắt cực kỳâm u.Lý Thiên Mệnh nói:- Ngươi đã không có quy củ, kiêu căng làm bậy, máu lạnh vô tình, người kia không dạy người được thì để ta dạy cho.- Ngươi đừng đùa, ngươi là cái thá gì? Dựa vào con thú bản mệnh nhất giai trong mắt chỉ có một đốm sáng?Lý Tử Phong và Tử Đồng Trọng Minh Điểu liếc nhau, một lần nữa âm u đè ép về phía nhóm Lý Thiên Mệnh.Lý Thiên Mệnh đang giao lưu tâm linh với Tiểu Hoàng Kê.Tiểu Hoàng Kê nhìn chằm chằm Tử Đồng Trọng Minh Điểu hình thể to hơn nó gấp vô số lần, tràn đầy tự tin nói:- Huynh đệ, ngươi đi dạy dỗ hắn, giao con chim to kia cho lão tử, không mổ lòi ruột nó ra thì lão tử không bỏ qua!Lý Thiên Mệnh khuyên:- Người trẻ tuổi, đừng bạo lực vậy.
(Rõ ràng là con chim trẻ tuổi, à không chim hình dạng một con gà trẻ tuổi có được hay không?)Tiểu Hoàng Kê khinh tường liếc xéo Lý Thiên Mệnh:- Ngươi suy nghĩ nhiều, bản tính của ta rất dịu dàng.
Nhưng ngươi có nắm chắc đánh bại đối thủ không?- Nếu chỉ bàn về Thú Nguyên thì Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng của chúng ta mạnh hơn Thú Nguyên của Lý Tử Phong.
Nhưng cách biệt ba trọng cảnh giới, tính chất Thú Nguyên không thể bù đắp khoảng trống lớn như vậy.
Thú Nguyên của hắn bàng bạc hơn của ta nhiều, tiếc rằng hắn là thuộc tính hỏa, sẽ không hạ được ta.Miễn dịch thuộc tính hỏa là nguyên nhân khiến Lý Thiên Mệnh dám vượt qua ba cảnh giới khiêu chiến với Lý Tử Phong.- Vậy thì đừng nói nhảm nữa, lênKhoảnh khắc này, Tiểu Hoàng Kê đã hăng tiết gà.
Nó thuộc dạng cuồng nhiệt hiếu chiến, thích nhất là đấu đơn với tồn tại to con hơn mình, Tử Đồng Trọng Minh Điểu rất hợp khẩu vị của nó.Tiểu Hoàng Kê la lối:- Gà cay, đi ra đấu đơn nào! Hãy cảm nhận ấm áp của gia gia của ngươi!Mọi người nghe vậy rất buồn cười, bọn họ không ngờ gà con mà biết nói tiếng người như chim anh vũ.Thú bản mệnh khác hầu như chỉ có thể giao lưu tâm linh với Ngự Thú Sư.Tử Đồng Trọng Minh Điểu không biết nói nhưng nó nghe hiểu lời của Tiểu Hoàng Kê.Tử Đồng Trọng Minh Điểu bị khiêu khích sắp nổi khùng, Lý Tử Phong chưa lên tiếng nó đã tự động lao nhanh ra, giương rộng đôi cánh, mắt nhìn Tiểu Hoàng Kê chằm chằm.Tiểu Hoàng Kê nhảy lưng tưng chạy ra xa:- Lăn qua đây nào!Người không biết còn tưởng bé gà sợ hãi bỏ chạy, nhưng sự thật là nó đang mở rộng không gian chiến đấu giúp Lý Thiên Mệnh.Khi Tử Đồng Trọng Minh Điểu rượt theo Tiểu Hoàng Kê, trước mắt Lý Thiên Mệnh chỉ còn lại Lý Tử Phong.Đây đã định sẵn là một cuộc nghiền áp, dù Lý Thiên Mệnh từng mạnh hơn gã rất nhiều nhưng hắn hoang phế ba năm, tu vi đã rớt xuống chót.Một con thú bản mệnh nhất