Chương 4: Luyện Ngục Vĩnh Hằng Phượng Hoàng (2)Đây là một con Phương Hoàng Lửa Vĩnh Hằng.Nơi nó bay qua là có vô số vì sao rực cháy tụ lại với nhau biến thành từng chuỗi lửa bị nó há mồm nuốt trọn.Hình ảnh giống như hút sợi mì, vèo một tiếng hàng ức hằng tinh lửa chui vào bụng con chim.Hình ảnh đầy rung động như vậy tựa cảnh trong mơ, không thể tưởng tượng nổi.Sau đó Lý Thiên Mệnh cảm giác như chung thị giác với chim lửa Vĩnh Hằng, nhìn nó dọc đường nuốt ăn.
Có lẽ mỗi ngôi sao lớn cháy lửa là mặt trời mọc trên đỉnh đầu chúng ta.Mãi đến một ngày nọ.Một bàn tay to màu đen xuất hiện trong thiên địa.Khoảnh khắc bàn tay to xuất hiện thì con thú lớn này rốt cuộc sợ hãi.
Nó rít chói tai, khủng hoảng bay tứ phía.Thật khó tưởng tượng sẽ có tồn tại càng đáng sợ hơn, làm nó chạy trối chết.Khi nó đang lẩn trốn thậm chí tự đốt mình, làm nó nhỏ dần.
Mỗi khi bàn tay to đập vào người nó là vô số hỏa hoa bắn ra, mỗi đốm hỏa hoa hóa thành một ngôi sao.- Từ đây về sau hỗn độn luân hồi do ta khống chếĐây là giọng của bàn tay to màu đen kia.Thanh âm này kinh thiên động địa, rung động vũ trụ, cả tinh vực vô tận chìm trong sự sợ hãi vĩnh hằng.Lý Thiên Mệnh cảm nhận nỗi sợ của con chim lửa Vĩnh Hằng, sự sợ hãi như kịch độc từ con chim lan tràn đến người hắn.Khoảnh khắc cuối cùng chim chết trong dải ngân hà, nó cảm giác mình sắp mất mạng rồi nó bỗng nhìn về phía hắn.Giọng Lý Thiên Mệnh khàn khàn hỏi:- Ngươi rốt cuộc là cái gì?Chim Vĩnh Hằng nhìn chăm chú vào Lý Thiên Mệnh, thật lâu không nói chuyện.Thời gian như dừng lại ở phút này.Lý Thiên Mệnh chợt cảm giác mặt đau nhói, cảnh vật trước mắt thay đổi, vèo một tiếng, hắn trở lại phòng của mình.Mợ nó!Lý Thiên Mệnh giật mình thấy Tiểu Hoàng Kê leo lên vai từ bao giờ, nó đang mổ mặt của hắn.Tâm tình của Lý Thiên Mệnh dần bình ổn lại, hắn túm cánh Tiểu Hoàng Kê lên để gần sát mắt mình:- Người rốt cuộc là con vật gì?Đốm sáng trong mắt Tiểu Hoàng Kê còn đó nhưng không còn biến thành tinh vực nữa.Tiểu Hoàng Kê vừa vùng vẫy vừa táo bạo đáp:- Ta là Luyện Ngục Vĩnh Hằng Phượng Hoàng.
Sao nào, tên phong cách lắm phải không?- Gì! Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kê.Lý Thiên Mệnh hồi đáp trong vô thức vì rất khó có thể liên tưởng con gá nhỏ bé trên tay là một con phượng hoàng to lớn vừa cảm nhận.- Kê, kê cái đầu ngươi! Là Phượng Hoàng, Luyện Ngục Vĩnh Hằng Phượng Hoàng.Lý Thiên Mệnh lại hỏi:- Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng là cái gì?- Một trong các Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ!- Rồi sao nữa?- Không biết.- Vậy ngươi biết cái gì?-