Đạt tới Hoàng Cực cảnh sơ kỳ, Khí trì sẽ lớn hơn mấy chục lần, to bằng một quả bóng rổ.
Chân khí trong Khí trì vẫn thưa thớt như cũ, chỉ bằng một quả trứng gà, không đạt được một phần mười dung tích của Khí trì.
Chỉ khi nào chân khí trong Khí trì đầy đủ mới có thể đột phá cảnh giới, bước vào Hoàng Cực cảnh trung kỳ mà thôi.
Trương Nhược Trần khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, Thần Võ ấn ký trong mi tâm mở ra, bắt đầu tu luyện tầng thứ nhất của Cửu Thiên Minh Đế Kinh, Thái Hoàng Hoàng Cảnh Thiên.
Chân khí từ trong Khí trì chảy ra, dọc theo kinh mạch, lưu động toàn thân.
Theo sự vận hành của chân khí trong cơ thể, thân thể Trương Nhược Trần dường như hóa thành một vòng xoáy, bắt đầu chậm rãi hấp thụ linh khí trong thiên địa.
Linh khí trong thiên địa đều chảy vào Thần Võ ấn ký trong mi tâm.
Thần Võ ấn ký chuyển hóa linh khí trong thiên địa thành chân khí, dung nạp vào trong Khí trì. Chân khí từ Khí trì tản ra, dọc theo kinh mạch, tiếp tục vận hành.
Chân khí vận hành một vòng trong cơ thể chính là một chu kì.
Vận hành chín chu kì như vậy, Trương Nhược Trần chậm rãi mở mắt, hắn phát hiện chân khí trong cơ thể đã tăng gấp đôi.
Nếu để cho võ giả khác biết, Trương Nhược Trần có thể trong thời gian ngắn như vậy tăng gấp đôi chân khí thì nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Nhưng Trương Nhược Trần lại có chút không hài lòng: “Vận hành chín chu kì mà mới gia tăng được ngần ấy chân khí? Quá chậm! Nếu có một linh tinh thì tốt rồi, tốc độ tu luyện có thể tăng lên gấp đôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ Trương Nhược Trần tu luyện chính là Cửu Thiên Minh Đế Kinh, tốc độ hấp thu chân khí nhanh hơn rất nhiều so với công pháp của những võ giả khác.
Vì vậy tốc độ tu luyện hiện giờ khiến cho hắn rất bất mãn.
Nếu có một linh tinh trong tay, thì tu vi có thể tăng lên nhanh hơn rồi!
Linh tinh, chính là tinh thạch do linh khí ngưng tụ thành.
Linh tinh có thể khai quật được trong mỏ quặng, cũng có thể chém giết hung thú, đào linh tinh trong cơ thể chúng.
Giá trị bình thường của một linh tinh tương đương với một ngàn lượng bạc, chỉ có vương tôn quý tộc hoặc thiên tài do gia tộc bồi dưỡng mới có cơ hội đạt được linh tinh. Một ngàn lượng bạc đối với Trương Nhược Trần và Lâm phi hiện giờ chính là một con số khổng lồ, căn bản không thể mua được.
“Linh tinh…”
Trong đầu Trương Nhược Trần vừa động, lập tức tháo tinh thạch màu trắng luôn đeo bên hông ra, đặt trong lòng bàn tay.
Đây không phải là linh tinh sao?
Chân khí trong cơ thể vận chuyển, Trương Nhược Trần mở Thần Võ ấn ký trong mi tâm, một luồng chân khí màu trắng từ mi tâm bắn ra, đánh vào tinh thạch màu trắng.
“Xoẹt!”
Bên ngoài tinh thạch màu trắng hiện ra bốn văn tự cổ xưa.
Quá kì lạ!
Trương Nhược Trần từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy văn tự như vậy, hắn nhìn một lúc mới phát hiện ra hình như bốn chữ trên bốn văn tự đó là: Thời, Không, Tinh, Thạch.
Ở kiếp trước, Trương Nhược Trần đã từng thử rót chân khí vào tinh thạch này, nhưng nó chưa từng hiện ra văn tự như vậy.
“Ở kiếp trước, tu vi của ta còn mạnh hơn bây giờ gấp mấy trăm lần mà cũng không thể làm cho tinh thạch này xuất hiện văn tự, nhưng tu vi Hoàng Cực cảnh sơ kỳ lại làm cho tinh thạch này biến hóa? Chẳng lẽ không phải nguyên nhân do chân khí, mà là nguyên nhân do thuộc tính sao?”
Ví dụ như võ giả có được Thần Võ ấn ký hệ hỏa thì có thể sử dụng được triệt để Hỏa tinh, tốc độ tu luyện có thể tăng gấp ba lần, nhưng sử dụng Linh tinh bình thường thì tốc độ chỉ tăng lên gấp đôi mà thôi.
Trong thế giới tự nhiên, đa số linh tinh đều không có thuộc tính, bởi vì đa số võ giả đều mang Thần Võ ấn ký không có thuộc tính.
“Chẳng lẽ Thần Võ ấn ký của ta là một loại thuộc tính nào đó? Khoan đã, Thời Không tinh thạch là gì?”
Kiếp trước, Trương Nhược Trần chính là con trai của Minh Đế, kiến thức sâu rộng, đã nghe thấy rất nhiều thuộc tính của linh tinh như Xích Diễm linh tinh, Huyền Băng linh tinh, Lôi Điện linh tinh, Tà Huyết linh tinh… nhưng lại chưa bao giờ nghe tới linh tinh có thuộc tính Thời Không.
Bởi vì thời gian và không gian không phải thứ mà người bình thường có thể quản được, cho dù là thần linh cũng chưa chắc đã thay đổi được không gian và thời gian, mọi thứ đều phải vận hành theo quy tắc của thiên đạo.
Nhưng ngay khi Trương Nhược Trần còn đang ngơ ngác không hiểu thì bên ngoài Thời Không tinh thạch hiện ra một vầng sáng, hóa thành một vòng xoáy. Vòng xoáy không ngừng lớn lên, bao trùm cơ thể Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó hắn bị đưa tới một không gian kín, ngã nằm trên mặt đất.
May mà hắn đã tẩy tủy thành công, đạt tới Hoàng Cực cảnh sơ kỳ, thân thể cũng mạnh hơn không ít, nếu không, chỉ dựa vào thân thể yếu ớt trước kia thì lần này có lẽ sẽ bị ngã chết.
Trương Nhược Trần từ dưới đất bò dậy, vặn vẹo xương cốt một chút, sau đó bắt đầu quan sát không gian xung quanh.
Không gian này là một không gian kín, không có cửa sổ, cao khoảng mười mét.
“Sao lại thế này? Đây là đâu? Ồ, chỗ đó hình như có một chiếc cầu thang bằng đá.”
Toàn bộ không gian này chỉ có duy nhất một thứ, chính là chiếc cầu thang bằng đá.
Trên bậc cầu thang có một bức họa cuộn tròn, một quyển sách màu bạc, ngoài ra không còn gì nữa.
Trương Nhược Trần đi đến nhặt bức họa lên, nhưng bức họa này lại nặng vô cùng, giống như hòa cùng một thể với cầu thang đá, cho dù Trương Nhược Trần dùng sức cũng không thấy nó nhúc nhích.
Không cầm được bức họa, Trương Nhược Trần cũng chỉ có thể từ bỏ, sau đó nhìn chăm chú vào quyển sách màu bạc kia.
Bên ngoài quyển sách có viết bốn chữ: “Thời Không bí điển”.
Lần này, Trương Nhược Trần đã có chuẩn bị trước, hắn vận hành chân khí toàn thân, giơ tay định lật trang đầu tiên của Thời Không bí điển.
“Sao… sao lại…”
Thời Không bí điển này sao lại không tốn một chút công