Trương Nhược Trần, Lâm phi và tỳ nữ Vân Nhi ngồi trên một chiếc Dương Mã Cổ Xa, chậm rãi ra khỏi hoàng cung Vân Vũ.
Dương Mã, cũng không phải thật sự là ngựa, mà là một con vật hung dữ chỉ có duy nhất một chiếc sừng dài trên đầu, thân hình cao hơn ba thước, giống như một con voi nhỏ, tốc độ chạy nhanh hơn chiến mã gấp trăm lần. Trong số đó, có một vài Dương Mã khỏe mạnh còn có thể đi được ba nghìn dặm một ngày.
Cũng không biết Dương Mã Cổ Xa đi được bao xa thì từ từ ngừng lại.
Trương Nhược Trần xuống xe, nhìn hai cách cửa lớn lộng lẫy cách đó không xa, rồi nhìn tấm biển viền vàng treo phía trên cửa lớn, bên trên viết hai chữ to cứng cỏi: “Lâm Phủ!”
Trong đầu hắn hơi suy nghĩ, mẫu thân không phải họ “Lâm” ư?
Trông hình dạng và khí thế của phủ đệ này, thì Lâm gia cũng không phải gia đình nhỏ nghèo khó, mà là khí phách của đại gia tộc bậc nhất.
Nếu nhà mẹ của mẫu thân là đại gia tộc thật, vì sao mẫu thân lại không có được sự hỗ trợ của nhà mẹ đẻ, mà còn bị những vương phi khác trong quận vương phủ ức hiếp khắp nơi?
Chắc chắn có ẩn tình.
Lâm phi cũng xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn cánh cổng đại môn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nói: “Trần nhi, chắc con đã sớm muốn gặp Ninh San rồi nhỉ! Bây giờ con cũng đã mở Thần Võ ấn ký, chắc hẳn con và Ninh San có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau, con nhất định phải cố gắng lên đấy!”
Đến tận bây giờ, Trương Nhược Trần cũng không biết Ninh San rốt cuộc là ai. Nghe Vân Nhi và Lâm phi nói, hắn vẫn luôn có một cảm giác kì lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới sự hướng dẫn của Lâm phi, Trương Nhược Trần và Vân Nhi cùng đi vào Lâm phủ.
Vương phi về lại gia tộc, trên lý thuyết thì hẳn là được nghênh đón long trọng, nhưng nghênh đón Lâm phi và Trương Nhược Trần vào của lớn chỉ có một quản gia lớn tuổi mà thôi.
Lâm phi được người quản gia kia dẫn vào trong nội viện, Trương Nhược Trần và Vân Nhi ở lại phía ngoài, chỉ có hai tỳ nữ tiếp đón bọn họ.
Trương Nhược Trần vẫn cảm thấy bầu không khí không thích hợp lắm, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào, chỉ có thể giữ im lặng.
“Cửu vương tử, người không đi gặp Ninh San ư? Bây giờ chắc nàng ấy đang ở võ trường, các đệ tử trẻ tuổi của Lâm gia hẳn đều tu luyện ở đó.” Vân Nhi hỏi.
Được Vân Nhi và Lâm phi nói vài lần, trong lòng Trương Nhược Trần càng thêm hiếu kỳ, cô gái tên “Ninh San” rốt cuộc là ai? Đến gặp một lần, chắc cũng không sao cả.
“Ừ! Đi thôi, đến võ trường Lâm gia.” Trương Nhược Trần gật đầu nói.
...
Nội viện Lâm gia.
Trong một căn phòng cổ kính, gia chủ Lâm gia, Lâm Phụng Tiên ngồi trên ghế chủ vị.
Ông khoảng chừng ba mươi tuổi, trên mép để hai chòm râu, nhìn thoáng qua Lâm phi ngồi trước mặt, nói: “Cửu vương tử là hậu duệ của quận vương phủ, dù mở Thần Võ ấn ký, thì cũng nến đến Tàng Thư các của quận vương phủ chọn công pháp tu luyện, sao Lâm phi nương nương lại tới Lâm gia đòi công pháp tu luyện?”
Lâm Phi cắn nhẹ cánh môi, nói: “Không phải đòi, mà là muội thỉnh cầu huynh trưởng xem xét, Trần Nhi là cháu ruột của huynh, huynh có thể cho nó một quyển công pháp để tu luyện không?”
“Hừ!”
Lâm Phụng Tiên hừ lạnh, vỗ lên bàn nói: “Bây giờ biết xin người huynh trưởng này rồi à? Lúc này còn dám đến chỗ ta xin xỏ sao? Ba năm trước, lúc ta đến quận vương phủ xin ngươi, sao ngươi không xem xét Thần Dụ là cháu ruột của ngươi mà cứu nó? Ngươi biết rõ Thần Dụ là con trai trưởng của ta, cũng là một thiên tài tuyệt thế trăm năm khó gặp của Lâm gia, chỉ cần ngươi đến xin quận vương, thì vẫn có thể cứu được nó, thế nhưng, ngươi không làm...”
“Ba năm trước...” Lâm phi vô cùng oan ức, không nhịn được rơi lệ, định nói ra chân tướng thật sự của ba năm trước.
Nhưng Lâm Phụng Tiên lại cắt lời của bà: “Ngươi đi đi! Lâm gia và ngươi sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này đừng quay lại nữa. Lâm phi nương nương!”
“Bịch!”
Lâm phi quỳ trên đất, khóc không ngớt, giọng nức nở nói: “Đại ca, huynh tuyệt tình như vậy sao? Ta muốn gặp phụ thân.”
“Phụ thân đến núi Thiên Ma rồi, ba tháng sau mới về, bây giờ ngươi không gặp được người đâu.”
Lâm Phụng Tiên lạnh lùng nói: “Còn một chuyện nữa, Ninh San và Thất vương tử điện hạ sẽ đính hôn, bảo Cửu vương tử điện hạ về sau cách xa Ninh San ra.”
Lòng của Lâm phi càng thêm tuyệt vọng: “Huynh biết rõ Trần nhi thích Ninh San, nếu nó biết Ninh San và Thất vương tử đính hôn thì sẽ đau lòng như thế nào? Hơn nữa, sao lại là Thất vương tử?”
Lâm Phụng Tiên nói: “Lúc Thất vương tử điện hạ ba tuổi đã mở Thần Võ ấn ký, tư chất kinh người đến mức nào? Với tu vi võ đạo của ngài ấy bây giờ, thế hệ trẻ trên toàn Vân Vũ quận quốc vốn không có người có thể nhìn theo bóng lưng của ngài ấy. Ninh San có thể kết phu thê với Thất vương tử điện hạ thì sẽ có lợi ích cực kì lớn đối với Lâm gia chúng ta.”
“Tuy Cửu vương tử và Ninh San là biểu huynh muội, khi còn bé cũng là bạn rất thân, xem như là thanh mai trúc mã. Nhưng dù sao tư chất của Cửu vương tử cũng bình thường, mười sáu tuổi mới mở Thần Võ ấn ký, kiếp này chắc cũng không có thành tựu gì lớn, có thể tu luyện đến Hoàng Cực cảnh hậu kỳ chắc đã là cực hạn, vốn không cách nào bì được với Thất vương tử.”
Lâm phi nói: “Ninh San cũng đồng ý đính hôn với Thất vương tử? Kết hôn vì lợi ích gia tộc sẽ thật sự hạnh phúc sao?”
Lâm Phụng Tiên nhìn Lâm phi chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi sai rồi, chuyện này vốn là do Ninh San tự mình quyết định!”
...
Võ trường Lâm gia lúc này có cả một đám đệ tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh đang tu luyện.
Đám đệ tử trẻ đó có người đang tu luyện quyền pháp, có người đang tu luyện kiếm pháp, còn có cả người đang tu luyện đao pháp.
Bọn họ thuộc hàng tinh anh của Lâm gia, mỗi người đều mở ra Thần Võ ấn ký, vô cùng chuyên tâm tu luyện. Đồng thời cũng có trưởng bối Lâm gia đang chỉ điểm bọn họ trong võ trường, bầu không