Trương Nhược Trần không hề kích động, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì chúc mừng biểu muội, sau này chúng ta coi như thân càng thêm thân.”
Nói xong lời này, Trương Nhược Trần lập tức quay người rời đi.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trương Nhược Trần đối với vị biểu muội nhan sắc động lòng người này không có chút thiện cảm nào, vì vậy không muốn nói nhiều với nàng.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần không có phản ứng gì, đám võ giả trẻ tuổi ở Lâm gia đều thất vọng.
Sao lại như vậy?
Thấy Trương Nhược Trần thờ ơ như vậy, Lâm Ninh San cũng có chút khó chịu, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Nhược Trần, không cam lòng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?”
Lâm Ninh San đính hôn với ai, Trương Nhược Trần đúng là không có chút hứng thú nào, tuy nhiên nàng ta bày ra bộ dạng nhất định phải cho hắn biết, vì vậy hắn cũng miễn cưỡng dừng lại, gật đầu một cái: “Khi các ngươi đính hôn ta nhất định sẽ tới chúc mừng. Nếu không có việc gì khác thì ta đi tìm mẫu thân đây.”
Vừa nói xong, Trương Nhược Trần liền thấy Lâm phi đi tới.
Hai mắt Lâm phi có chút ửng hồng, hiển nhiên là vừa khóc xong, tuy đã lau khô nước mắt nhưng sao có thể giấu được Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lo lắng hỏi: “Mẫu thân, người sao vậy? Ai bắt nạt người?”
Lâm phi lắc đầu: “Không có việc gì, chúng ta trở về thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn dáng vẻ này của Lâm phi, nói không có việc gì thì ai tin chứ?
Sau khi gặp Lâm Ninh San, Trương Nhược Trần đã không có chút thiện cảm nào với người của Lâm gia, hiện giờ thấy dáng vẻ của Lâm phi, Trương Nhược Trần càng thêm căm ghét.
“Khoan đã.”
Lâm Phụng Tiên chắp tay sau lưng đi tới, nhìn Trương Nhược Trần một chút, lấy từ trong tay áo ra một quyển sách: “Đây là công pháp nhân cấp hạ phẩm Thái A Quyết, có thể mở được bảy kinh mạch đầu tiên, cầm lấy tu luyện đi! Tuy không phải công pháp cao thâm gì, chỉ có thể hoàn thành bước đầu của tẩy tủy kinh mạch mà thôi, nhưng đối với ngươi thì như thế cũng đủ rồi.”
Sau đó Lâm Phụng Tiên sai người mang hai phần Tẩy Tủy dịch tới, lạnh giọng nói: “Dù sao trên người ngươi cũng có huyết mạch của Lâm gia chúng ta, hai phần Tẩy Tủy dịch này ngươi cầm lấy đi.”
Lâm phi liếc nhìn Lâm Phụng Tiên, sau đó lộ ra ánh mắt cảm kích, kéo tay Trương Nhược Trần: “Trần nhi, còn không mau cảm ơn cậu.”
Trương Nhược Trần nhìn bộ dáng bố thí của Lâm Phụng Tiên, trong lòng vô cùng khó chịu, khó trách mẫu thân lại khóc đến mức hai mắt đỏ bừng. Có lẽ vừa rồi mẫu thân phải cầu xin ông ta một quyển công pháp, đã chịu không ít tủi nhục.
“Chúng ta không cần người Lâm gia bố thí! Mẫu thân, đi thôi!”
Trương Nhược Trần cũng không thèm liếc nhìn công pháp và Tẩy Tủy dịch của Lâm Phụng Tiên, mạnh mẽ kéo tay Lâm phi rời khỏi phủ.
“Cho thể diện mà còn không lấy, đúng là coi mình thành vương tử sao?” Đám võ giả trẻ tuổi ở Lâm gia cười khinh bỉ.
Lâm Ninh San nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nàng luôn cảm giác vị biểu ca này hình như có chút thay đổi.
“Mở ra Thần Võ ấn ký, tất nhiên sẽ kiên cường hơn. Nhưng hắn không biết hắn mười sáu tuổi mới mở ra Thần Võ ấn ký, đã qua thời gian tu luyện tốt nhất…”
Lâm Ninh San than nhẹ một tiếng, trở về võ trường, tiếp tục tu luyện.
Rời khỏi Lâm phủ, Lâm phi nói: “Trần nhi, con quá nóng nảy rồi. Chỉ cần con có thể trở thành võ giả, chỉ cần thân thể con khỏe mạnh hơn, cho dù mẫu thân chịu uất ức cũng không sao cả.”
Trương Nhược Trần đứng thẳng, xoay người nhìn chằm chằm Lâm phi: “Mẫu thân yên tâm, cho dù không có sự bố thí của Lâm gia, con vẫn có thể trở thành võ giả, hơn nữa còn là một cường giả.”
Lâm phi than nhẹ, không nói gì, đột nhiên nhớ ra gì đó, lo lắng nói: “Trần nhi, Ninh San đã đính hôn với Thất vương tử, con đừng quá đau lòng.”
Trương Nhược Trần cười nói: “Mẫu thân, người yên tâm đi. Nữ tử tốt hơn Lâm Ninh San trong thiên hạ còn rất nhiều…”
“Con nghĩ được như vậy, mẫu thân cũng yên tâm rồi.” Lâm phi vui mừng cười nói.
Trở lại Vân Vũ vương cung, Trương Nhược Trần ăn một viên Huyết đan, sau đó tiến vào trong Thời Không tinh thạch, tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Chưởng.
Luyện đến tận khi sức cùng lực kiệt, hắn mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Mẫu thân chịu nhục ở Lâm gia, sớm muộn gì ta cũng bắt Lâm gia trả lại gấp bội. Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cần tìm cơ hội hỏi Vân Nhi tỷ tỷ mới được. Còn hiện giờ ta nhất định phải đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ.”
Muốn đột phát Hoàng Cực cảnh trung kỳ thì nhất định phải dùng Tẩy Tủy dịch.
Một phần Tẩy Tủy dịch có giá ít nhất hai trăm lượng bạc.
Hai trăm lượng bạc đối với Trương Nhược Trần hiện giờ không phải con số nhỏ.
Hơn nữa thứ hắn tu luyện chính là Cửu Thiên Minh Đế Kinh, muốn đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ thì một phần Tẩy Tủy dịch tất nhiên sẽ không đủ.
“Có rồi!”
Trương Nhược Trần vỗ trán một cái, thầm mắng mình quá ngu ngốc, rõ ràng bản thân có cả một bảo khố mà ngày ngày lại hao tâm tốn sức vì kiếm tiền.
Kiếp trước, hắn là con trai của Minh Đế, đã đọc qua rất nhiều công pháp và võ kỹ cao cấp, toàn bộ hắn đều ghi nhớ trong đầu, tùy tiện bán ra một bản là được rồi.
Cửu Thiên Minh Đế Kinh và Long Tượng Bàn Nhược Chưởng ở toàn bộ Côn Lôn giới cũng coi như bảo vật, tất nhiên hắn sẽ không đem ra bán.
Hắn nhớ được một vài công pháp và võ kỹ phẩm cấp kém, nhưng chỉ cần một bản trong số đó cũng đủ khiến cho cả Vân Vũ quận quốc chấn động.
Trương Nhược Trần lập tức tìm giấy bút, chép lại bộ võ kỹ Thiên Tâm Kiếm Pháp linh cấp.
Thiên Tâm Kiếm Pháp