Đi vào Vũ thành, Trương Nhược Trần đi thẳng tới phòng đấu giá trung tâm.
Võ kỹ linh cấp hạ phẩm không phải là thứ đồ mà một cửa hàng nhỏ có thể mua được, chỉ có thể đem tới phòng đấu giá trung tâm, để cho những đại gia tộc kia tranh nhau thì mới có thể thu được lợi nhuận tối đa.
Trương Nhược Trần vừa đi vào phòng đấu giá, một thị nữ xinh đẹp lập tức đi ra chào đón, nhìn thấy Trương Nhược Trần mặc trang phục thần bí, nàng ta cũng không cảm thấy kinh ngạc, vô cùng lễ phép nói: “Tiên sinh, ngài cần giúp gì?”
“Ta muốn gặp đại chấp sự của phòng đấu giá.” Trương Nhược Trần thay đổi giọng nói một chút, nghe qua giống như một người đàn ông trung niên ba, bốn mươi tuổi.
Người này là ai? Vừa mở miệng đã đòi gặp đại chấp sự, xem ra lai lịch không nhỏ.
“Hiện giờ nô tỳ sẽ đi bẩm báo đại chấp sự, nhưng đại chấp sự thường bận rộn, còn phải tiếp đãi khách quý, chưa chắc đã có thời gian gặp ngài. Mong ngài chờ một lát.”
Nói xong lời này, thị nữ kia lập tức đi bẩm báo cho đại chấp sự.
Trương Nhược Trần cũng không vội, hắn chỉ im lặng đứng chờ ngoài hành lang.
Không lâu sau, thị nữ kia dẫn một lão giả mập mạp ăn mặc lộng lẫy đi tới, thị nữ nói với Trương Nhược Trần: “Đây là đại chấp sự.”
Đại chấp sự nhìn về phía Trương Nhược Trần, ánh mắt hơi dừng lại trên chân hắn, đôi mắt già nua lóe lên một tia sáng quỷ dị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giày trên chân Trương Nhược Trần là “Kỳ Lân Tương Kim Hoa” chỉ có ở trong cung.
Trương Nhược Trần đúng là đã cố ý để lộ đôi giày, dù sao thứ hắn muốn bán cũng là võ kỹ linh cấp hạ phẩm, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhòm ngó. Dựa vào tu vi võ đạo của hắn hiện giờ, căn bản không thể bán ra võ kỹ linh cấp hạ phẩm.
Nếu để người ta biết hắn là người trong cung thì tốt hơn, sẽ không ai dám có ý đồ gì với hắn.
Khi thực lực của bản thân không đủ cường đại thì chỉ có thể giả vờ rằng bản thân có thực lực, hoặc dựa vào một cây đại thụ lớn để hù dọa vài người mà thôi.
Đại chấp sự nhìn thấy đôi giày dưới chân Trương Nhược Trần, trong lòng cũng âm thầm đánh giá, người trước mặt nhất định không phải người đơn giản.
Vì vậy, thái độ của đại chấp sự với Trương Nhược Trần vô cùng cung kính, coi Trương Nhược Trần như nhân vật lớn trong cung, đi đến trước mặt Trương Nhược Trần, cúi thấp người nói: “Đại nhân, mời đi bên này.”
“Ừ.”
Trương Nhược Trần cố ý chắp tay sau lưng, cả người tản ra khí chất lạnh lùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Những võ giả trong hành lang thấy đại chấp sự có thái độ như vậy cũng giật mình kinh ngạc, bọn họ đều đoán thầm trong lòng, xem ra phòng đấu giá trung tâm lại xuất hiện thêm một đại nhân vật rồi.
Đi đến tầng ba của phòng đấu giá, Trương Nhược Trần ngồi xuống, nhận lấy trà do thị nữ đưa tới, dùng giọng điệu của kẻ bề trên nói: “Chỗ ta có một món bảo bối, muốn gửi tới chỗ các ngươi đấu giá, các ngươi gọi người giám định cao cấp tới đây, giúp ta giám định một chút.”
Đại chấp sự nhìn thấy khí độ của Trương Nhược Trần, càng thêm khẳng định người trước mặt là nhân vật trọng yếu trong vương cung, vì vậy lập tức sai người đi mời người giám định tới.
Một lát sau, có một lão giả tóc hoa râm đi đến.
Lão giả khoảng bảy, tám chục tuổi, ánh mắt sáng ngời, ông nhìn Trương Nhược Trần một chút, nhưng lại phát hiện không thể nhìn thấu tu vi đối phương nên có chút kinh ngạc, cúi đầu cung kính với Trương Nhược Trần: “Lão hủ chính là chuyên gia giám định của phòng đấu giá, không biết đại nhân muốn đấu giá đồ vật gì?”
Nhìn không thấu tu vi đối phương, chỉ có ba tình huống.
Loại thứ nhất, tu vi võ đạo của đối phương cao hơn ông.
Loại thứ hai, công pháp của đối phương tu luyện mạnh hơn công pháp mà ông tu luyện.
Ví dụ như võ giả tu luyện công pháp nhân cấp thì sẽ không nhìn thấu được tu vi của võ giả tu luyện công pháp linh cấp, chỉ có thể dựa vào khí tức của đối phương mà suy đoán đại khái.
Đương nhiên, nếu cấp bậc công pháp không cách nhau nhiều lắm thì người có tu vi cao hơn vẫn có thể nhìn thấu tu vi của người còn lại.
Loại thứ ba chính là trên người đối phương có bảo vật che giấu tu vi.
Loại thứ hai và loại thứ ba không phổ biến, cho nên lão giả kia nghĩ rằng Trương Nhược Trần chính là loại thứ nhất, tu vi Trương Nhược Trần nhất định cao hơn ông, vì vậy ông mới cung kính hành lễ với Trương Nhược Trần.
Công pháp tu luyện của Trương Nhược Trần là Cửu Thiên Minh Đế Kinh, đây là công pháp cao thâm cỡ nào, sao người bình thường có thể thấy được tu vi của hắn? Trừ khi hắn cố tình để lộ ra tu vi của bản thân, bằng không thì cả Vân Vũ quận quốc này cũng không có mấy người có thể nhìn thấu.
Hơn nữa, kiếp trước Trương Nhược Trần chính là cường giả Thiên Cực cảnh đại viên mãn, mặc dù trọng sinh trên cơ thể một người bình thường, nhưng linh hồn của hắn vẫn mang theo khí thế của cường giả Thiên Cực cảnh.
Muốn nhìn thấu tu vi của hắn, trừ khi là người có tu vi cao hơn Thiên Cực cảnh đại viên mãn.
Trương Nhược Trần đưa tay vào ống tay áo, sờ lên trên mặt Thời Không tinh thạch, lấy khẩu quyết