“Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh.
Vô, danh thiên địa chi thủy; Hữu, danh vạn vật chi mẫu.”
Xung quang đây cây cối mọc um tùm nào hoa nào cây vô cùng đẹp, một lão già đang ngồi trên tảng đá nhỏ giảng đạo bên dưới là một cậu nhóc khoảng chừng năm sáu tuổi đang chăm chú lắng nghe.
Tảng đá nằm ở giữa khu rừng, khi vị lão già ấy bắt đầu giảng đạo cây cối trong rừng cũng quên mất việc rì rào xào xạc mà chăm chú lắng nghe.
“Vậy đạo nó là gì vậy thưa sư phụ?”
Một bàn tay già nua gõ nhẹ lên đầu cậu bé.
“Hài tử, ta chẳng phải là sư phụ của ngươi cũng chẳng phải là cha ngươi, ngươi với ta cũng chỉ là đi cùng một đoạn, thuận đường giúp đỡ mà thôi.”
Lão già từ từ nói tiếp:
“Đạo mà có thể diễn tả được thì không phải là đạo vĩnh khả bất biến, còn cái tên là đạo thì cũng chẳng bền lâu.”
“Không là bản thủy của trời đất, còn có là mẹ của muôn loài.”
Quay lại thực tế một nam tử già nua mái tóc bạc phơ đang bị một đám đông vây công quyền đấm cước đá thần thông liên tục hiển lộ.
Mái tóc dài bạc phơ đã bị biến mất đi vài phần cơ thể đầy rẫy nhưng vết thương máu tươi ào ào chảy ra.
Khác với loại máu màu đỏ của thân người máu của nam tử này chảy ra có màu xanh lấp lánh vô cùng đẹp mắt.
Hai bàn tay già đỡ cú đá vào thẳng bụng, từ đằng sau một cú đấm đánh thẳng vào cái lưng già tội nghiệp ấy máu tươi ào ào chảy ra, xương trên người đã gãy đi rất nhiều, tốc độ hồi phục thì vô cùng chậm phải nhờ vào pháp lực để che đi các miệng viết thương.
“Minh Triết, đừng cố chấp nữa giao ra Âm Dương Kinh chúng ta sẽ cho ngươi được toàn thây nếu cứ khư khư cố chấp thì bọn ta sẽ phải dùng biện pháp mạnh”
“…”
“Ầm”
Không gian quanh đây cũng không chịu được mà sụp đổ một mảnh hư không hiện ra.
“Vậy đạo nó ở đâu vậy ạ?”
“Nó có hình tướng như nào?”
Cậu bé ngơ ngác hỏi lão già đang ngồi ở trên tảng đá.
— QUẢNG CÁO — Event
“Đạo bản thể của nó là hư không.”
“Nhìn không thấy nghe chẳng được sờ chẳng có, ấy vậy mà lại ở khắp muôn nơi làm chúa tể vạn vật.”
“VỤT”
Tiếng đao xé gió bay đến, lão già đang chìm vào tưởng một cánh tay bất cẩn bị chém bay đi máu ồ oạt chảy ra.
“Rốt cuộc là vẫn chưa được.”
Lão già kia lẩm bẩm vài câu trong miệng.
Từ thửa khai thiện lập địa đến nay, mọi kiến thức đều được các vị tiên hiền ghi chép cẩn thận để cho đời sau, trong đó được chia làm tam đại cảnh giới chính là phàm, tiên, thánh mỗi đại cảnh giới chia làm cửu giai.
Mỗi nơi thì có một cách gọi khác nhau về cảnh giới, đứng đầu kim tự tháp là một vị thánh giả cửu giai.
Mỗi một vị thánh giả cửu giai đều là vua thiên hạ là chúa của muôn dân.
Theo như các vị tiên hiền ghi chép cứ cách một trăm triệu triệu năm sẽ xuất hiện một vị thánh giả cửu giai có thể nhiều hơn nhưng không thể nào quá mười vị đó là quy tắc bất thành văn của thiên địa này rồi.
Mỗi một vị thánh giả cửu giai khi sinh ra hoặc bắt đầu tu hành đều có một món vô thượng chí bảo.
Vô thượng chí bảo chẳng ai giống ai, mỗi món có một hình thù riêng biệt.
Đám đông đang điên cuồng gào thét kẻ đấm người đá cũng là vì Âm Dương Kinh là vô thượng chí bảo.
Một làn sóng năng lượng màu xanh từ lão già phát ra đẩy hết đám đông ra ngoài từ đó các thế công cũng được ngăn lại nhưng đám đông này chẳng ai phải dạng vừa, làn sóng năng lượng dù mạnh nhưng cũng chẳng bức được đi xa.
Đám đông ở đây ai cũng hiểu nhau dù lão già kia chết cũng được nhưng Âm Dương Kinh thì không được có vấn đề.
Mỗi đòn đánh chiêu thức đều được lưu thủ để bảo toàn tính mạng cho lão già kia.
“Minh Triết giao nộp Âm Dương Kinh ra đây vì người đã đến đường cùng rồi cố chấp như vậy có được gì đâu chỉ cần ngươi giao nộp Âm Dương Kinh ra đây ta lấy danh dự xin thề sẽ thả ngươi đi.”
Từng lời nói từ đám đông xung quanh gào thét lên người này nói người kia cũng nói kẻ tung người hứng lúc nóng lúc lạnh hòng dụ được Minh Triết giao nộp Âm Dương Kinh.
Đám lửa lớn đang cháy bừng bừng trong hư không, chẳng có cây mà lửa vẫn cháy nhưng vẫn không cản được khí thế của đám đông.
Nhìn đám đông bừng bừng khí thế rồi nhìn lại bản thân mình.
Cho dù thọ nguyên có cạn kiệt thương thế đầy người nhưng trong tâm vẫn có chữ không cam lòng.
Hắn vẫn đứng yên bất động như vậy cả nửa ngày trời mà chẳng ai dám tiến lên, vì dù thương thế đầy mình dù thọ nguyên của hắn có cạn kiệt nhưng một than tu vi tiên giả nhị giai của hắn vẫn còn đấy nên chẳng ai dám lên liều mạng.
— QUẢNG CÁO — Event
Dù sao thỏ đến đường cùng còn cắn người động vật còn như vậy huống chi là con người.
Vì những người ở đây đều vì một chữ lợi mà đến, thế nên chẳng ai dám tiến lên làm dê thế mạng để kẻ khác được lợi đâu.
“Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha …”
Minh Triết bỗng nhiên cười lớn tiếng cười át