Thiên không, trời càng mưa càng to mưa mãi không ngớt, các đám mây đen trên trời hợp lại với nhau tạo thành một đám mây lớn, tiếng sấm ầm ầm như tiếng trống khi đánh trận, những tia sét xé trời xé đất mà đáp xuống.
“Về thôi hài tử mưa cũng to rồi.”
Một số người không đành lòng rời đi mà tiếp tục ở lại khuyện nhủ.
Nhưng đối với thái độ kiên định của cậu bé thì họ cũng hết cách mà quay về.
Bỗng trên trời, mây đen ùn ùn kéo đến mưa càng ngày càng to, một tia sét đen từ trong đám mây được hình thành xé trời xé đất mà đánh vào người cậu bé.
Quay đầu nhìn lại tia sét đánh xuống cậu cứ nghĩ đến đây là kết thúc rồi đôi mắt nhắm lại như muốn đón chờ cái chết.
“Đoàng”
Cậu ngất đi, tia sét đen bao phủ thể xác của cậu thiếu niên nó như một con quái thú đang muốn nuốt trọn người cậu bé vậy.
“Đây là đâu.”
Khi tỉnh dậy cậu thấy mình đang ở một không gian khác nơi đây phủ đầy một màu đen kịt.
Bên ngoài, không gian thời gian như đang ngừng lại vậy những giọt mưa vẫn còn lơ lửng trên trời, những người đang cất bước rời đi thì đứng im như tượng những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài trên gò má đỏ ứng của một hai người thiếu nữ, thân thể của cậu thiếu niên đang được bao phủ bởi tia hắc lôi.
Bên trong, bỗng phía trước có một tia sáng trắng hiện lên cậu thiên niên tò mò đi ra chỗ đấy, khi tới gần đấy cậu thấy được tia sáng trắng là một lão già đang ngủ, cả người toàn bộ một màu trắng, bộ y phục đầy những vết rách vì đao kiếm.
Cậu cố gắng gọi lão già đang ngủ ấy dậy nhưng khi cậu cố chạm vào thì cậu lại bị xuyên qua lão, hết cách mặc dù không chạm vào được nhưng cậu vẫn phải gọi lão già ấy dậy.
Một lần hai lần không được thì ba lần gọi mãi gọi mãi phải đến lần gọi thứ ba thì lão già ấy mới tỉnh dậy.
Đôi mắt già nua cùng cái đầu nặng chĩu theo bản năng tỉnh lại tìm về hướng âm thanh gọi mình, phía trước là một cậu thiếu niên đang lơ lửng trên không trung.
“Đây là đâu?”
Lão già nhìn xung quanh hỏi.
“Đây chẳng nhẽ là dòng sông luân hồi rồi sao.”
“Vậy là ta đã luân hồi rồi.”
Đứng dậy quan sát xung quanh
— QUẢNG CÁO —
Event
Quan sát không gian xung quanh lão già kia bừng tỉnh, hai đôi mắt già nua giật giật, nụ cười không biết lúc nào đã treo trên môi.
“Không đúng đây không phải dòng sông luân hồi.”
“Đây là thế giới linh hồn.”
“Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha”
“Thượng thiên cho lão phu một cơ hội, lần này ta sẽ đạp phá thiên hà nhảy khỏi dòng sông luân hồi, đạt được sự giải thoát thành tựu đế giả.”
Tự lẩm bẩm một mình lão già quay lại nhìn thiếu niên đang ngơ ngác nhìn mình không hiểu gì kia bàn tay già nua dơ lên một cỗ hấp lực kéo linh hồn của cậu thiếu niên kia đến.
Tuấn Hào dù dùng hết mọi cách nhưng cũng không thể chống cự được đành mặc cho số phận đưa đẩy.
Buông ra chống cự linh hồn của cậu thiếu niên nhanh chóng nằm trong tay lão già kia.
“Ha”
Một tiếng hét từ miệng lão già từ lòng bàn tay truyền đến một cỗ sức mạnh linh hồn của cậu thiếu niên nằm trong đó điên cuồng gào thét lên vì đau đớn nhưng cũng không khiến lão già kia dừng lại.
Một canh giờ sau linh hồn của cậu thiếu niên kia từ từ bay ra khỏi lòng bàn tay của lão già, lúc này linh hồn ấy đã ảm đạm đi nhiều phần.
Khuôn mặt của lão già kia vẫn vô cảm nhưng giọng buồn bã nói.
“Đúng là một cái số khổ hài tử nếu ta không xuất hiện thì hắn cũng sẽ chết, bây giờ ít nhất ta cũng có thể siêu thoát cho hắn.”
Nói xong lão già ấy lẩm bẩm trong miệng những câu chú ngữ kỳ lạ một cánh cổng màu trắng được mở ra thắp sáng toàn bộ nơi này.
Cánh cổng từ từ hút linh hồn của cậu thiếu niên vào trong như đứa con đang trở về lòng mẹ vậy.
“Tạm biệt hài tử”
“Thân ngươi ta dùng, tên ngươi ta mượn.”
Người có ba xác thân là linh hồn, dây thần kinh và xác thịt bên ngoài sau khi thiếu niên kia siêu thoát Minh Triết nhanh tróng làm chủ cơ thể này.
Thiếu niên đang quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên đôi chân có hơi tê vì quỳ từ sáng tới giờ.
Bầu trời cũng đã ngừng đi những cơn mưa, cùng là thân xác ấy