Minh Triết hắn đang trên đường đi về nhà, hai tay thì ôm một chồng sách tầm năm, sáu quyển.
Ban nãy khi mà hắn giao lệnh bài của Nghiêm lão ra để mượn sách về thì nét mặt của người thủ thư vô cùng ngạc nhiên, chứng tỏ thân phận của Nghiêm lão rất cao, hơn nữa khi sử dụng lệnh bài của Nghiêm lão để mượn sách thì hắn hoàn toàn không mất phí mượn sách và thời gian phải trả sách cao đến một năm.
Trước mắt thì hắn thấy điều đó là lợi, vì chỉ mất một linh thạch mà được mượn sách tận một năm mới phải trả thì cũng là lợi rồi, còn vì sao Nghiêm lão lại cho hắn mượn với giá như vậy thì hắn làm sao biết, chuyện tương lai thì tương lai tính lo nghĩ nhiều làm chi.
Đường vắng, bây giờ cũng đã là hơn bảy giờ khuya rồi trời cũng đã tối, hai bên đường đèn cũng tự phát sáng, đèn này sử dụng năng lượng chủ yếu là linh thạch, chỉ cần một viên thôi cũng đã đủ sáng cho cả một hàng rồi.
Minh Triết đang đi đường thì va phải một cậu bé tuổi khoảng chừng bảy, tám tuổi, hai tay cậu bé mỗi tay cầm một que xiên nướng.
Rất may hai người cũng chỉ va vào nhau thôi chứ không có bị ngã hay làm sao hết.
Cậu bé thấy vậy thì lập tức xin lỗi, hắn cũng để ý lắm dù sao thì cũng chẳng làm sao cả, cậu bé cũng không ngã, hắn cũng chẳng làm sao nên thôi.
Nhưng Minh Triết sau khi bị cậu bé va vào thì thấy khá kỳ lạ, đường rộng như thế mà lại còn vắng, xung quanh thì cũng có tối lắm đâu mà lại va vào mình được.
Bỗng một bóng đen từ đằng sau xuất hiện, một cú đấm hướng thắng đến lưng hắn, cảm giác nguy hiểm bỗng nhiên xuất hiện, thả chồng sách xuống đất, xoay người lại một tay đẩy cú đấm của người đó đi tiếp tục một tay bồi cho người đó một cú đám vào thẳng mặt.
Xong việc hắn nhảy lùi lại hai lần rồi chuyển vào tư thế thủ luôn miệng hô to:
“Ngươi là ai, ngươi là ai.”
Mục đích là để câu sự chú ý, tông môn lúc nào cũng có người đi tuần cả, nên hắn mới hô to vậy để người khác chạy đến.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hắc y nhân sau khi thấy sự việc không thành đang định làm gì tiếp, thì nhìn thấy cậu bé đang trốn ở một góc tay cầm hai que xiên nướng xùy một tiếng mà biến mất.
Nhìn thấy hắc y nhân biến mất hắn cũng không yên tâm luôn miệng hô to, sau một lúc không thấy có vấn đề gì chạy tới cầm chồng sách lên ba chân bốn cẳng chạy về khu vực nơi đệ tử ở, vì đệ tử là những mầm non tương lai của tông môn nên xung quanh nơi đó luôn có các vị trưởng lão kim đan cảnh đi tuần lúc đó hắn mới an tâm.
Còn về tiểu tử kia thì xin lỗi hắn còn đang nghi tiểu tử kia là đồng bọn của hắc y nhân còn khuya hắn mới đưa tiểu tử kia về.
Thấy Minh Triết ôm chồng sách chạy cậu bé kia cũng chạy theo luôn.
Vừa chạy Minh Triết vừa nghĩ người kia là ai và vì sao lại làm vậy, sau khi đẩy tay người đó ra hắn biết người đó con gái, còn sau khi đấm vào mặt nàng hắn biết tu vi của nàng ít nhất cũng phải trúc cơ thậm chí là kim đan cảnh.
Vì qua mỗi một đại cảnh giới năng lượng trong cơ thể sẽ thăng cấp, kèm theo đó là thân thể cũng trở nên cứng cáp hơn.
Một đấm khi nãy hắn đấm là toàn lực nhưng nàng thì không sao còn tay hắn thì xưng tím hết.
Hơn nữa hắn còn chắc chắn nàng chỉ đang thăm dò và trêu đùa hắn thôi, nhưng sao lại làm vậy thì hắn không biết, vì cú đấm đó nó thậm chí không có khí bao bọc hay là tốc độ của một vị kim đan cảnh, nó thậm chí còn chẳng phải là một cú đấm thường thế nên mới đẩy ra được, nó giống như một cái chạm chơi thôi.
Còn vì sao nàng làm vậy thì hắn không biết, hắn đang cố lục lại trong ký ức của Tuấn Hào xem có quen biết với một vị kim đan cảnh không nhưng xem đi xem lại vẫn không có.
Còn ai nói hắn chạy là hèn thì đúng là có vấn đề thật, vì một vị kim đan cảnh có thể trong nháy mắt bóp chết một vị trúc cơ hậu kỳ huống chi là hắn một tên tẩy trần cảnh còn chưa đến, vào sinh ra tử đã nhiều lần rồi kinh nghiệm cũng nhiều, việc giữ bình tĩnh trong mọi vấn đề nó là điều hết sức