Khuôn mặt nghiêm nghị của Tiêu Sở Ngôn chậm rãi hướng về phía Dịch Sơ Ngữ, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt không đáy như có một tia cảm xúc dâng trào.
Đợi hai giây đồng hồ, vừa lúc Dịch Sơ Ngữ nghĩ có lẽ anh không muốn tuỳ tiện thêm Wechat người khác, Tiêu Sở Ngôn lấy điện thoại di động trong túi ra, mở mã QR Wechat, đặt điện thoại di động lên bàn café.
Dịch Sơ Ngữ quét mã QR của anh, thêm vào danh sách bạn bè.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động thêm Wechat ai đó, khuôn mặt nóng bừng có chút ngại ngùng.
"Anh đồng ý lời mời đi.
"
Tiêu Sở Ngôn nhấc điện thoại trên bàn cà phê lên, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào màn hình vài lần.
Giờ họ đã thành bạn bè trên Wechat.
Xong xuôi, cô đứng lên chào tạm biệt.
"Vậy tôi về trước.
"
Dịch Sơ Ngữ duỗi ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải ra làm động tác đi lại, trông hoạt bát và đáng yêu.
Con ngươi Tiêu Sở Ngôn khẽ run lên, bình thản gật đầu.
Khi Dịch Sơ Ngữ đứng dậy định đi, anh ngăn cô lại.
"Thật xin lỗi.
"
Giọng nói ấm áp như ngọc của anh vang lên trong căn phòng rộng lớn, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy hoang mang không hiểu.
Anh không làm gì có lỗi với cô, thậm chí Tiêu Sở Ngôn còn giúp cô nhiều như vậy, tại sao phải xin lỗi.
Dịch Sơ Ngữ nắm chặt tay, xoay người khó hiểu nhìn anh: "Tại sao phải xin lỗi?"
Tiêu Sở Ngôn vẫn ngồi trên sô pha, hai chân dang rộng, lưng thẳng, nhìn cô nghiêm túc.
"Tôi không bảo vệ em cho tốt, để em bị Hạ Kiều Phàm quấy rối.
"
Dịch Sơ Ngữ sững người tại chỗ, hai mắt quên chớp, mấy giây sau hô hấp như ngừng lại.
Khóe miệng cô khẽ run: "Chuyện này làm sao anh biết?"
"Tôi vẫn đang điều tra những phóng viên xông vào nhà em lần đó.
"
Không ngờ rằng anh vẫn đang lén lút điều tra việc này.
Dịch Sơ Ngữ trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể im lặng.
Cô nghĩ, Tiêu Sở Ngôn hẳn là một người rất dịu dàng.
Để cảm xúc của mình không quá lộ liễu, Dịch Sơ Ngữ nắm chặt tay.
Cô nghe thấy chính mình nói: "Cảm ơn.
"
Dịch Sơ Ngữ cũng không biết rốt cuộc mình rời khỏi nhà Tiêu Sở Ngôn như thế nào, chỉ cảm thấy tinh thần và cơ thể không nghe theo điều khiển của cô.
Cô nắm lấy điện thoại trên tay, áp lên ngực, dựa lưng vào cửa, cười ngốc nghếch.
Cô đã sống một cuộc đời nhạt nhẽo bao lâu rồi?
Viết lách có thể làm cho cô hạnh phúc, nhưng cô cũng là một con người, có trái tim mạnh mẽ, một tâm hồn đa cảm, cô cũng sẽ biết ơn và vui mừng vì một chút lòng tốt mà người khác tình cờ trao tặng.
Nhịp tim tiếp tục tăng tốc.
Dịch Sơ Ngữ cảm thấy có chút thích Tiêu Sở Ngôn.
Sau khi đưa ra kết luận này, Dịch Sơ Ngữ vừa kích động vừa rụt rè.
Trở lại phòng, Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại di động ra, bởi vì lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, màn hình điện thoại di động cũng dính một chút mồ hôi mà trở nên hơi mờ.
Cô bật điện thoại lên, tìm thấy Wechat của Tiêu Sở Ngôn, nhấp vào vòng kết nối bạn bè của anh.
Anh chỉ đăng ba khoảnh khắc, đầu tiên là vào ngày thi đại học năm 2011, chỉ có một bức duy nhất là ảnh trường Lê Thị nhất trung với tấm bảng viết dòng chữ: Lê Thị nhất trung cố gắng lên.
Nhìn trường cũ có vẻ xa lạ này, Dịch Sơ Ngữ không khỏi cảm thấy buồn bực.
Nếu lúc đó cô không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, cô đã không rút lui khỏi kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2011, cũng vì điều này, cô đã vào đại học trễ một năm.
Như vậy, cô đã có thể ở lại trường Lê Thị cùng Tiêu Sở Ngôn và các bạn học cũ.
Nhưng cuộc sống là vậy, luôn luôn tồn tại tiếc nuối và bỏ lỡ.
Dịch Sơ Ngữ nhìn bức ảnh, ngón tay cái xoa nhẹ trên màn hình.
Cô thở dài, đặt điện thoại lên bàn ở đầu giường, chuẩn bị nghỉ trưa
Ngay khi cô nằm trên giường, điện thoại lại đổ chuông.
Dịch Sơ Ngữ cầm lên xem, là Dư Huy.
Dư Huy là bạn thân nhất của cô ở Vân Thành, nói là bạn nhưng thực ra bọn họ quen nhau qua buổi xem mắt.
Vì lý do công việc, Dịch Sơ Ngữ quanh năm không ra ngoài, dù có đi ra ngoài cũng mang máy tính đến một quán cà phê nào đó để viết lách, ít giao tiếp với mọi người.
Cô không có nhiều bạn, thậm chí là không có bạn.
Mẹ cô sợ cô quá đơn độc nên mới giới thiệu một người đàn ông tên Dư Huy cho cô vài tháng trước.
Dư Huy là con trai một người bạn của mẹ Dịch.
Trong một lần trò chuyện, mẹ của Dịch Sơ Ngữ biết được bạn mình có một người con trai tốt, tình cờ làm cùng thành phố với Dịch Sơ Ngữ, vì vậy bà chỉ đơn giản là muốn xúc tiến mối hôn nhân này.
Sau một thời gian làm bạn, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy hai người không thể nào nhạt nhẽo hơn.
Dư Huy lúc này mới tỏ tình với cô, thậm chí còn tặng cô sợi dây chuyền và yêu cầu cô nhận, sau đó anh ta đi công tác.
Dịch Sơ Ngữ lướt qua màn hình, bấm nút nhận.
"Xin chào"
Giọng của Dư Huy rất nhẹ, mang đến cho người ta cảm giác như gió xuân.
"Sơ Ngữ, hôm nay anh về.
"
Cô hiểu được, là Dư Huy đi công tác về.
"Hai ngày nữa chúng ta hẹn nhau ăn tối nhé.
Anh mang đến cho em một số đặc sản của thủ đô, ngon lắm.
"
Dịch Sơ Ngữ nhìn ra cửa sổ, trên sân bóng có vài đứa trẻ đang chơi đùa.
Trải qua khoảng thời gian qua lại, cô nhận ra mình không có cảm giác gì với Dư Huy, cô muốn nói rõ với anh ta, nhân tiện trả lại sợi dây chuyền.
May mắn thay, khi tên trộm đến thăm nhà cô, hắn ta không nhìn thấy sợi dây chuyền, nếu không cô sẽ không biết mua một chiếc giống như vậy ở đâu.
"Vậy hẹn gặp lại anh sau hai ngày nữa.
"
"Được"
Cúp điện thoại, Dịch Sơ Ngữ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Trong lúc chợp mắt này, Dịch Sơ Ngữ đã ngủ một giấc dài, cô mơ màng trở lại những ngày tháng cấp ba, thời tuổi trẻ hư ảo đó giống như một bộ phim trong rạp chiếu phim, mà cô thì đang đứng xem mọi thứ diễn ra như một người ngoài cuộc.
Từ năm nhất cấp ba, cô và Mạnh Viên đã trở thành chị em tốt của nhau, họ cùng đọc sách, cùng nhau thảo luận về những cuốn tiểu thuyết yêu thích, cho đến khi gặp Tiêu Sở Ngôn, bọn họ trở thành bạn cùng lớp.
Một lúc lâu sau, Dịch Sơ Ngữ tỉnh lại, sờ sờ mồ hôi trên trán, đi vào phòng tắm rửa mặt, tiếp tục mở máy viết bản thảo.
Thời gian trôi nhanh.
Hai ngày nay, Dịch Sơ Ngữ đúng hẹn mỗi ngày đều đi mua rau, sau đó tự mình học nấu ăn.
Thật là xấu hổ khi phải thừa nhận rằng sau khi tốt nghiệp đại học và sống một mình quá lâu mà cô vẫn không thể nấu một bữa ăn ngon.
Cô cũng nên thay đổi bản thân, không thể vì quá bận rộn với công việc mà làm chất lượng cuộc sống tệ đi.
Vì vậy, Dịch Sơ Ngữ mỗi ngày đều bắt đầu đi ra ngoài, sắp xếp thời gian viết lách cho hợp lý.
Cô ra ngoài thường xuyên hơn nhưng lại ít gặp Tiêu Sở Ngôn hơn.
Mỗi lần đi mua sắm về nhà, buổi trưa