Dịch Sơ Ngữ mặt ủ mày chau, cô không giỏi từ chối người ta, cũng không biết nên tìm lý do gì.
Lúc trước khi chưa gặp Tiêu Sở Ngôn, cô nghĩ có thể thử ở bên anh ta, nhưng từ khi Tiêu Sở Ngôn xuất hiện, cô phát hiện Dư Huy đã trở thành khán giả trong đoạn kịch bản này của cô.
Nhận ra điều này, Dịch Sơ Ngữ có chút choáng ngợp, cô thật sự muốn theo đuổi Tiêu Sở Ngôn sao?
Muốn sao?
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột ngột vang lên bên tai.
"Dịch Sơ Ngữ.
"
Không có nhiệt độ, khiến người ta rùng mình.
Dịch Sơ Ngữ dừng một giây, sau đó chậm rãi nhìn sang.
Tóc của Tiêu Sở Ngôn hơi lộn xộn, như bị gió thổi bay, lông khẽ nhướn, đôi mắt đẹp đỏ ngầu.
"Chào"
Dịch Sơ Ngữ vừa nói một tiếng, Tiêu Sở Ngôn đã nghiêng người về phía trước, ép cô lùi về phía sau, cho đến khi lưng cô dựa vào tường, không quay đầu lại được nữa.
Dịch Sơ Ngữ không cao, đứng cùng Tiêu Sở Ngôn chênh lệch chiều cao rất rõ.
Lúc này anh khẽ cúi xuống tiến đến gần khuôn mặt cô, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Nhìn người đàn ông trước mặt hung tợn, mím chặt môi mỏng, Dịch Sơ Ngữ có thể cảm giác được anh đang rất ẩn nhẫn.
Đội trưởng đột nhiên thay đổi tâm trạng, mất đi sự bình tĩnh và tự chủ thường ngày, thậm chí trở nên cáu kỉnh.
Dịch Sơ Ngữ không hiểu anh đã gặp chuyện gì mà tâm trạng biến động như vậy.
Tiêu Sở Ngôn cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó vụt tắt, không kìm chế được nữa, hai tay đập vào vai Dịch Sơ Ngữ, gắt gao ôm chặt.
Đôi mắt đỏ rực nhìn cô chằm chằm: "Làm sao em có thể xoá sạch quá khứ như vậy?"
Mỗi lời nói đều có sức nặng ngàn cân, khiến hô hấp của cô như ngưng trệ.
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngôn ngơ ngác nhìn Tiêu Sở Ngôn, nhìn anh lần đầu tiên mất khống chế.
"Tôi làm sao?"
Không hiểu sao cô lại cảm thấy đau lòng, giống như khi còn nhỏ nhìn quả bóng yêu quý bay đi mất nhưng cô không thể làm gì được.
Nghe được câu này, lửa giận trong mắt anh càng thêm bùng cháy, nhếch mép như thể tự chế giễu: "Dịch Sơ Ngữ, em là người không có trái tim.
"
Nói xong, anh buông lỏng tay trên người Dịch Sơ Ngữ, lùi lại một bước, đứng thẳng lưng nhìn xuống cô, kéo ra một nụ cười khó coi, trong mắt hiện lên sự lãnh đạm.
Nhìn anh như vậy, trái tim Dịch Sơ Ngữ như bị chèn ép kịch liệt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng, dưới cái nắng như thiêu như đốt, Tiêu Sở Ngôn quay lại cười lớn trên sân bóng, không biết anh nhìn thấy ai mà lại cười rất vui vẻ.
Tĩnh mạch trên trán cô đập dữ dội, đầu cô hơi đau.
"Cái gì?" Dịch Sơ Ngữ vươn đầu nói.
Ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Tiêu Sở Ngôn.
Trái tim như dao cắt.
Đó là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt anh tàn nhẫn như vậy.
Tay Tiêu Sở Ngôn càng ngày càng siết chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Anh không nói nữa, xoay người lấy ra chìa khóa đi vào, trước khi vào liền dừng ở trước cửa nhà.
"Nhân tiện, để tôi nói cho em biết, kẻ sát nhân đã bị tìm ra, chính là Ngôn Thiến.
"
Nói xong, anh khẳng khái đi vào, đóng sầm cửa lại.
Dịch Sơ Ngữ nhìn cánh cửa trước mặt, hai tay ôm đầu, cúi người dựa vào tường, khóe mắt ươn ướt, không tự chủ được chảy nước mắt.
Cô đưa tay chạm vào má mình, bàn tay ẩm ướt.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Tiêu Sở Ngôn lại nói như vậy?
Cô đã quên điều quan trọng gì trong thời gian bị bệnh?
Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đứng lên, bị cảm giác bất lực nhấn chìm.
Cô không còn thời gian để suy nghĩ tại sao Ngôn Thiến lại giết Trần Như Huyên, hoặc tại sao lúc trước cô ta lại tìm đến cô chỉ để nói những lời sáo rỗng.
Tất cả những gì đang chiếm não bộ của Dịch Sơ Ngữ là những lời nhận xét khó nghe của Tiêu Sở Ngôn được phát đi phát lại nhiều lần trong đầu.
Có âm thanh của vật nặng rơi xuống đất từ phía đối diện, sau đó là sự im lặng vô hạn.
Nở một nụ cười gượng gạo, cô đẩy cửa bước vào nhà.
Dịch Sơ Ngữ ngơ ngác nhìn căn nhà trống trải, trong lòng như thiếu một mảnh.
Trong quá khứ, cô và Tiêu Sở Ngôn đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ lại, cô cảm thấy trong mắt Tiêu Sở Ngôn luôn có một tia cảm xúc kỳ lạ ngay khi họ gặp lại nhau lần đầu tiên.
Anh cũng biết cô thích bỏ nhiều giấm khi ăn sủi cảo.
Lần đó, khi cô mời anh đi ăn tối, Tiêu Sở Ngôn đã đưa cô đến một quán thịt nướng lề đường, là địa điểm cô yêu thích nhất.
Tất cả đều vì đoạn quá khứ mà cô đã quên?
Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Di, mẹ cô.
Bên kia nhanh chóng nghe máy.
"Sơ Ngữ à con"
"Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện.
"
"Con nói đi.
"
Dịch Sơ Ngữ nhìn bầu trời đầy sao, thu hết can đảm: "Mẹ, năm ba trung học con đã có bạn trai chưa? Hay là, lúc đó con đã có người mình thích chưa?"
Phía bên kia im lặng, không khí như đông cứng lại.
Tim Dịch Sơ Ngữ không ngừng đập loạn, cô rất háo hức muốn biết đáp án.
Nhưng Tưởng Di không trực tiếp trả lời cô: "Sao tự nhiên lại hỏi câu này?"
Dịch Sơ Ngữ im lặng, cô không muốn nói với bà về Tiêu Sở Ngôn.
Cô tuỳ tiện nói ra một lý do để đánh lạc hướng Tưởng Di.
"Không có gì, chỉ là con vừa gặp lại một người bạn học cũ"
Dịch Sơ Ngữ có chút áy náy, may mà lúc này Tưởng Di không ở đối diện với cô, nếu không, bà hẳn đã có thể biết được cô đang nói dối.
Tưởng Di: "Không có chuyện đó, con rất ngoan, chỉ biết chuyên tâm học hành thôi.
"
"Dạ"
Dịch Sơ Ngữ có chút thất vọng.
Tình yêu thời học sinh thường không phải là điều tốt trong mắt người lớn.
Nếu có, Dịch Sơ Ngữ có lẽ cũng sẽ không nói cho Tưởng Di, cho nên bà không biết cũng là chuyện bình thường.
Nói thêm vài câu nữa, Dịch Sơ Ngữ đang định cúp điện thoại, Tưởng Di nói thêm: "Sơ Ngữ, chuyện đã qua rồi, con người ta phải hướng về phía trước.
"
Không hiểu tại sao Tưởng Di lại đột ngột nói ra điều này, Dịch Sơ Ngữ có phần không rõ.
Cúp điện thoại xong, Dịch Sơ Ngữ quyết định đi hỏi người khác, trước đó khi dọn nhà cô đã tìm được chiếc hộp đựng đồ lặt vặt thời cao trung.
Mở ra, Dịch Sơ Ngữ tìm được thông tin của một nữ sinh cô tương đối nhớ rõ, liền vội vàng gọi cho cô ấy.
Trong quá trình chờ đợi, Dịch Sơ Ngữ rất lo lắng, còn hy vọng bạn học này không đổi số điện thoại di động, nếu không cô thật sự không biết nên gọi cho ai.
Sau gần một phút chờ đợi, cuối cùng bên kia cũng nhấc máy.
Dịch Sơ Ngữ trước tiên chào hỏi, tự giới thiệu bản thân, một lúc sau, cô mới lo lắng hỏi chuyện ngày xưa.
Nửa giờ sau, Dịch Sơ Ngữ đặt điện thoại di động lên bàn cà phê, nhìn xung quanh, ngôi nhà