Dịch Sơ Ngữ nghe anh nói lời này, xem ra anh vẫn còn tức giận.
Với suy đoán này, cô thật sự có chút vui mừng, lẽ nào Tiêu Sở Ngôn vẫn còn quan tâm cô.
Mặc quần áo xong, Dịch Sơ Ngữ đi ra, Tiêu Sở Ngôn vẫn đứng ở ngoài cửa, anh nhìn sang chỗ khác, không để ý tới cô.
Tiêu Sở Ngôn trông rất đẹp trai, sống mũi cao, đường nét góc cạnh, ngoại hình của anh là sự ưu ái có chủ đích của thượng đế.
Nhìn anh như vậy, Dịch Sơ Ngữ bất giác chậm lại, cô hy vọng được ở một mình với Tiêu Sở Ngôn lâu hơn một chút.
Hai người lần lượt bước ra khỏi thang máy.
Tiêu Sở Ngôn chân dài bước nhanh hơn, Dịch Sơ Ngữ phải tăng tốc mới theo kịp anh.
Đột nhiên, Tiêu Sở Ngôn chậm lại, cô cũng không cần phải chạy theo cho kịp nữa.
Sau khi loanh quanh ở bãi đậu xe dưới hầm, cuối cùng cũng đến xe của Tiêu Sở Ngôn.
Tiêu Sở Ngôn đi tới ghế phụ trước, mở cửa, không đợi Dịch Sơ Ngữ đi vào, liền đi vòng qua đầu xe, lên ghế lái.
Dịch Sơ Ngữ im lặng bước vào.
Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi khu phố.
Tuy đã ngồi vào ghế phụ nhiều lần, nhưng lần này Dịch Sơ Ngữ thực sự cảm nhận được áp suất không khí bên trong xe rất thấp.
Dịch Sơ Ngữ nhìn thoáng qua Tiêu Sở Ngôn, cử chỉ thản nhiên không chút để tâm, như thể cô hoàn toàn vô hình.
Khung cảnh bên ngoài xe cứ thế vụt qua.
Ngày hôm qua Tiêu Sở Ngôn đã nói với cô rằng kẻ sát nhân chính là Ngôn Thiến.
Đây là người cô không tài nào ngờ tới, Trần Như Huyên cùng Ngôn Thiến gần như không có giao tình, tại sao Ngôn Thiến lại giết Trần Như Huyên?
Không phải sếp Tiêu nói kẻ giết người thuận tay trái sao? Ngôn Thiến hình như lại thuận tay phải.
Còn nữa, tại sao Ngôn Thiến lại đến nhà cô lục lọi?
Áp suất không khí xung quanh rất thấp, Dịch Sơ Ngữ còn không dám thở, huống chi Tiêu Sở Ngôn chỉ đang im lặng cúi đầu, ánh mắt tập trung.
Hai mươi phút sau, cả hai đã đến đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát là nơi rất dễ nhận biết, cửa lớn luôn rộng mở.
Cho dù đã đến đây nhiều lần, nhưng lần nào Dịch Sơ Ngữ cũng đều rụt rè, giống như một con cừu non bị giết thịt treo lơ lửng trên không trung, không thể thả lỏng.
Tiêu Sở Ngôn dừng lại trong một gian phòng, khoanh tay gõ cửa, lãnh đạm nói: "Ngôn Thiến muốn gặp em.
"
Kể từ khi nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn, anh chỉ nói với cô hai câu, mỗi câu đều là giọng ra lệnh.
Trước khi đẩy cửa đi vào, Tiêu Sở Ngôn bước vào phòng bên cạnh, không thèm quay đầu nhìn lại cô.
Nắm tay nắm cửa, Dịch Sơ Ngữ đẩy cửa bước vào.
Ngôn Thiến đã ngồi sẵn bên trong, tay bị còng, mặc bộ đồng phục tù nhân.
Không giống như lần trước gặp nhau, người phụ nữ mảnh mai một thời giờ đã trở thành một tù nhân.
Cuộc sống của Ngôn Thiến không còn là cầu vồng nhiều màu sắc, chỉ có những gam màu đen và trắng.
Dịch Sơ Ngữ có chút cảm khái, cô ta là con gái, làm sao lại làm ra chuyện như vậy?
Cô ngồi đối mặt với Ngôn Thiến, người cảnh sát canh gác cũng đã rời đi.
Ngôn Thiến mỉm cười nhẹ nhõm, nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Tiếng cười của cô làm Dịch Sơ Ngữ đau lòng.
Dịch Sơ Ngữ hỏi: "Tại sao?"
Ngôn Thiến hơi nghiêng người về phía trước: "Dịch Sơ Ngữ, thực xin lỗi.
"
"Tại sao lại xin lỗi tôi, cô đã giết Trần Như Huyên, người đáng được xin lỗi chính là cô ấy, không phải tôi.
"
Cô ta lắc đầu tựa lưng vào ghế, ánh mắt đầy tức giận.
"Trần Như Huyên đáng chết.
"
Nghe lời này, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy trong phòng đột nhiên có một luồng gió lạnh từ tứ phía thổi tới, ăn mòn làn da của cô.
Ngôn Thiến hận Trần Như Huyên từ rất lâu rồi.
Khi Ngôn Thiến vừa vào nghề, Trần Như Huyên đã nhận cô làm đệ tử, bọn họ thường xuyên tiếp xúc, thường xuyên cùng nhau bàn luận kịch bản.
Nhưng dần dần, Trần Như Huyên bộc lộ sự kém cỏi của mình và bắt đầu ăn cắp những ý tưởng hay của Ngôn Thiến, thậm chí khi Ngôn Thiến ở vào giai đoạn chững lại, cô ta đã đưa ra những nhận xét châm biếm, đả kích sự tự tin của Ngôn Thiến, thậm chí khuyên cô nên bỏ nghề.
Dần dần, cả hai không nhìn mặt nhau.
Ngôn Thiến tiếp tục làm việc chăm chỉ, Trần Như Huyên không cam tâm, thậm chí còn dùng thủ đoạn đê hèn khiến cô mất đi độc giả.
Những mối bất bình đó cứ tích tụ dần, lên đến đỉnh điểm, và cuối cùng bùng phát.
Ngôn Thiến xin lỗi Dịch Sơ Ngữ là vì nhớ tới tấm hình Sơ Ngữ chụp cùng fan hâm mộ.
Vì sợ lộ thân phận, cô ấy đột nhập nhà Dịch Sơ Ngữ, không ngờ rằng không thu hoạch được gì.
Điều mà Ngôn Thiến không biết là Dịch Sơ Ngữ đã gửi bức ảnh cho fan chụp chung với cô.
Để tìm hiểu, Ngôn Thiến theo dõi Dịch Sơ Ngữ, bốc đồng tìm đến nơi ở của cô, muốn xác nhận xem cô có nắm giữ bằng chứng nào trong tay không, chẳng ngờ vì hành động này khiến cô trở thành đối tượng bị tình nghi số một trong mắt sếp Tiêu.
Vì chủ động tới nhà Sơ Ngữ, cô ta đã bị Tiêu Sở Ngôn bắt gặp, sự nghi ngờ tăng vọt, bị vị đội trưởng lạnh lùng này tìm ra manh mối.
Lúc đó cô còn nói nhảm rằng cảnh sát nói cho cô biết nhà của Dịch Sơ Ngữ ở đâu, bây giờ nghĩ lại, thật sự là quá nhiều sơ hở.
Dịch Sơ Ngữ biết Tiêu Sở Ngôn là người cẩn thận, tỉ mỉ, chỉ không ngờ rằng Ngôn Thiến vô tình lọt vào tầm mắt của anh liền bị tóm.
Vẻ mặt bất lực sâu sắc trên mặt Ngôn Thiến, nhìn vào tấm gương tối đen bên phải và tự nhủ: "Cô có biết làm thế nào mà người đàn ông đó phát hiện ra tôi thuận tay trái không?"
Nói đến đây, Dịch Sơ Ngữ tự hỏi làm thế nào mà bí mật của Ngôn Thiến lại có thể bị phát hiện mà không cần điều tra đầy đủ về cô ấy?
Với đôi mắt lim dim đầy ngưỡng mộ, Ngôn Thiến nói tiếp: "Anh ta nhìn thấy cái bồn rửa bát nhà tôi, loại có hai cái bồn rửa và cái vòi ở giữa".
Dịch Sơ Ngữ vẫn không hiểu, nghi ngờ nhìn cô.
Ngôn Thiến cười tủm tỉm nhìn Dịch Sơ Ngữ: "Người bình thường dùng bồn rửa bên trái cho tiện, người thuận tay trái lại dùng bồn bên phải cho tiện.
Vì chi tiết này mà anh ấy để mắt đến tôi.
"
Sau khi được Ngôn Thiến nhắc nhở, Dịch Sơ Ngữ mới sực tỉnh, hóa ra là vậy, đó là lý do tại sao vòi nước của mỗi hộ gia đình đều được lắp đặt ở góc trên bên phải của bồn rửa, bởi vì hầu hết mọi người đều quen sử dụng tay phải.
Phải là người tỉ mỉ và sắc sảo thế nào mới phát hiện ra chi tiết nhỏ như vậy?
Việc anh trở thành