Bắc Phiệt môn
Tại vị trí đại điện của Bắc Phiệt môn có một đại hán dáng vóc oai hùng ngồi tại vị trí chủ tọa.
Tuy hắn ngồi nhưng lại nhắm nghiền mắt, sau khi nghe đám người phía dưới bẩm báo xong hắn mới chậm rãi mở mắt lên tiếng nói: “Ngươi nói toàn bộ người của Tôn gia đều đã bị đám người Thiên môn toàn diệt?”.
“Bẩm … bẩm tông chủ, đúng là như vậy, tin tức truyền về nói là một thiếu niên gọi Lăng Huyền Thiên ra tay” tên bẩm báo có chút lo sợ, tuy tông chủ không thể hiện ra mặt nhưng tông môn nhiều người chết như vậy sao hắn có thể không tức giận đây.
Chưa kể trong đó có ba vị bán thần cảnh cùng Tôn Tằng Minh thánh tử có cơ hội đến Trung châu cạnh tranh nhất đều bỏ mạng rồi.
“Tông chủ, chuyện này cũng không thể trách bọn họ được, tên tiểu tử kia ngay cả chân thần đều có thể chém giết.
Bắc Phiệt môn lại có ai có thể bình an trở về đây” một lão giả râu tóc trắng xóa hướng về phía đại hán nói, lão giả này đúng là Hàn Bắc Huyên từ Bắc thành trở về.
Còn đối đại hán ngồi tại vị trí chủ tọa đúng là Mạc Khải U, tông chủ của Bắc Phiệt mô, tu vi của hắn đúng là một vị trung giai bán thần cảnh.
Tuy hắn không phải là người của Tôn gia hay Hàn gia, nhưng Bắc Phiệt môn thần linh đều là từ Thánh Phiệt môn tiến đến, cũng không có người của hai nhà.
Khi bọn họ tuyển chọn tông chủ cũng chỉ chọn lựa người có tu vi cùng thiên phú, vì vậy mà hai nhà tuy có thể không chế nhiều mặt của Bắc Phiệt môn nhưng lại không thể làm quá phận.
Bởi vì thần linh mới là người có thực lực mạnh mẽ nhất tại đây, mà bọn họ đều ủng hộ Mạc Khải U nên cũng không có người dám làm trò.
Mạc Khải U nghe Hàn Bắc Huyên nói thì ánh mắt thâm ý nhìn hắn.
Thân là tông chủ Bắc Phiệt môn Mạc Khải U tất nhiên biết Tôn - Hàn hai nhà tranh giành, lần này Tôn gia ăn thiệt thòi lớn, Hàn gia chắc chắn là đang nở hoa trong bụng.
Tuy hắn không phải người Tôn gia, nhưng thân là tông chủ hắn tất nhiên phải lo nghĩ cho tông môn, lần này Tôn gia ăn thiệt thòi rất có thể bọn họ sẽ không bỏ qua.
Hẳn là không bao lâu sẽ hướng hắn đòi Bắc Phiệt môn lần nữa ra quân đi, đúng là nhức đầu.
“Bẩm tông chủ, Tôn trưởng lão cầu kiến!” đúng lúc này một tên người hầu chạy vào hướng Mạc Khải U hành lễ nói.
“Bảo bọn họ sự việc này tạm ngừng tại đây, ta sẽ hỏi ý kiến thần linh sau đó ra quyết định” Mạc Khải U nhẹ phất tay nói, sau đó trực tiếp đứng dậy rời đi.
Hắn thừa biết đám người Tôn gia đến là vì chuyện gì, chính vì vậy mà hắn mới mang thần linh ra nhằm uy hiếp bọn họ một chút.
Sự tình này hắn tất nhiên phải suy nghĩ kỹ càng.
Tại một tòa hang động đen như mực, bên trong có một nam tử đang ngồi xếp bằng, trên người hắn có từng luồng khói màu trắng như có như không tản ra tựa như đang ngăn cách bản thân cùng với thế giới bên ngoài vậy.
“Trịnh Dương, lần này ngươi lại đoán đúng rồi!” một nữ tử từ đằng xa đi tới hướng nam tử kia nói, nàng không phải người khác đúng là Hạ Như Ân.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là nàng tử kia cũng không trả lời nàng, Hạ Như Ân dường như đã biết trước việc này cũng không quá ngạc nhiên.
Nàng biết Trịnh Dương có thể nghe thấy lời nàng nói, chỉ nàng hắn đang tu luyện nên cũng sẽ không trả lời.
Hơn nữa khi hình phạt diện bích tiến hành, không gian bên trong sẽ bị phong cấm, âm thanh không thể truyền ra bên ngoài nên cho dù hắn có trả lời nàng cũng không thể nghe thấy.
Bất quá không quan trọng, ngày nào nàng cũng sẽ đến cùng Trịnh Dương trò chuyện, đây dường như đã trở thành thói quen của nàng rồi.
Tất nhiên trừ những ngày nàng đến Bắc thành xem một màn kia.
Bên trong hang động, Trịnh Dương cũng không để ý đến Hạ Như Ân bên ngoài, bởi vì hắn đang lĩnh ngộ Không Linh Phá Thần Quyết đến giờ phút quan trọng.
Không Linh Phá Thần Quyết chia làm Phá Thánh - Phá Thần - Phá Không ba cảnh giới.
Tu luyện thành Phá Thánh có thể giúp người có Không Linh Thánh Thể đột phá thánh cảnh, cũng không cần phải câu thông thiên địa địa linh khí như những nhân sĩ tu luyện khác.
Phá Thần cảnh, cũng không cần đến khi đột phá thần cảnh mới có thể tu thành, mà tại thánh cảnh cũng có thể cảm ngộ được Không Linh pháp tắc.
Không Linh pháp tắc cũng không thuộc thiên địa pháp tắc, mà là do Không Linh Đạo Tổ tự tay sáng lập, vì bản thân mà chế thành pháp tắc riêng biệt gọi là Không Linh.
Ngộ ra Không Linh pháp tắc có thể giúp người tu luyện không chịu ảnh hưởng của pháp tắc trong thiên địa, điều kiện tiên quyết là ngươi cùng đối phương thực lực chênh lệch không nhiều.
Hơn nữa Không Linh pháp tắc của ngươi cảm ngộ cũng phải không thua kém đối phương quá nhiều.
Tất nhiên mọi thứ trên đời đều có lợi - hại, Không Linh pháp tắc chính vì không thuộc pháp tắc cơ bản trong thiên địa.
Vì vậy ngươi cũng không thể giống như người khác mượn nhờ linh khí cùng pháp tắc trong thiên địa, cho nên số lượng thánh lực cùng thần lực ngươi tu luyện phải nhiều hơn người khác rất nhiều.
Còn về Phá Không, thì chỉ có thể đạt thần cảnh tối cao mới có thể tu thành, Trịnh Dương cũng không quá để ý đến nó.
Bây giờ hắn đang chăm chú đến Phá Thần, bởi vì hắn cấp thiết cần ngộ ra Không Linh pháp tắc, nếu không hắn cùng người tranh đấu sẽ không có mấy lợi thế.
Hơn nữa cũng không thể trở về Phi Linh thành báo thù, cùng với hướng đến Trung châu thực hiện lời hứa với Lăng Huyền Thiên.
“Thiên địa vạn pháp, không gì không giải, Không Linh trảm