Sau khi Vũ Thanh chết, Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục nán lại Mê Thành.
Mà trở về cung điện tại Thiên Môn, những chuyện nên làm hắn đều đã làm.
Nếu mọi người còn không thể hiểu ra thì hắn cũng không thể làm gì hơn.
Pháp tắc chung quy là do cảm ngộ của bản thân mà thành.
Chỉ là dù cho hắn cùng La Khinh Sương đã rời đi, nhưng phần lớn mọi người đều như chết lặng.
Một lúc sau mọi người mới có thể từ trong thẫn thần tỉnh lại, Mê Thành cũng triệt để vỡ òa.
“Ta … ta thiên! Một vị thần hoàng cứ như vậy chết đi sao?”
“Xong, Thiên Môn cùng Ma Tông triệt để kết thù rồi!”
“Ngũ Hành pháp tắc lại mạnh mẽ như vậy sao? Ta thân mang thiên sinh linh thể nhưng lại mải mê theo đuổi chí cao pháp tắc, thật ngu ngốc!”
“Thiên Môn uy không thể phạm!”
…..
Mấy ngày qua đi toàn bộ Mê Thành đều chưa thể quên đi sự thân ảnh nam tử kia, đâu đâu cũng bàn luận về Thiên Môn cùng các loại pháp tắc trong thiên địa.
Tuy nhiên cũng có không ít người vì lo lắng Ma Tông trả thù nên chủ động rời khỏi Mê Thành, Ma Tông cũng không quang minh hành sự như các thế lực nha.
Không chỉ Mê Thành, dường như toàn bộ Bắc Châu đều đang loan truyền về nam tử thần bí kia.
Ai ai cũng muốn tiến đến Thiên Môn để gặp mặt Lăng Huyền Thiên, đáng tiếc từ sau khi diễn giải pháp tắc hắn lại không tiếp tục xuất hiện.
Cho dù là cao tầng tại Thiên Môn cũng không có người gặp được hắn.
Lúc này tại một mật thất u tối bên trong Thiên Môn, có một thân ảnh nam tử đang ngồi tĩnh tọa.
Kỳ lạ là cơ thể nam tử lại tỏa ra từng tia sáng với màu sắc khác nhau, vàng có xanh có đỏ có.
Những tia sáng này vô cùng chậm rãi xoay quanh cơ thể hắn.
Nam tử này đúng là Lăng Huyền Thiên.
Sau khi hắn trở về từ Mê Thành liền lập tức bế quan, bởi vì thông qua việc thôn phệ Hắc Ám pháp tắc trên người Vũ Thanh, đạo pháp của hắn lại tiến thêm một bậc.
Sở dĩ Hắc Ám chi đạo của hắn tịnh tiến cũng không phải vì pháp tắc của Vũ Thanh nồng đậm, mà là pháp tắc của hắn gần với Phàm Giới.
Từ đó mà Lăng Huyền Thiên có thể dễ dàng cảm ngộ đại đạo tại đây hơn.
Trước đây Hắc Ám pháp tắc hắn thôn phệ đều là từ Hắc Ám Thần Trượng cùng tàn hồn của Đế Thích Thiên, tất cả đều không xuất phát từ Phàm Giới.
Vì vậy mà hắn cũng không thể dựa vào chúng quá nhiều.
Lần này xem như là thu hoạch bất ngờ đi.
“Khai!” đúng lúc này, Lăng Huyền Thiên khẽ hô một tiếng.
Theo tiếng hô đó có một vòng tròn chậm rãi từ sau lưng hắn hiện ra.
— QUẢNG CÁO —
Tại bên trong vòng tròn có khắc từng hình ảnh khác nhau, có cự cầm, có chân long.
Thậm chí còn có thân ảnh con người, vòng tròn này đúng là Vô Tự Thiên Thư không sai.
Lúc này Vô Tự Thiên Thư đang chậm rãi xoay, mãi khi đến vị trí của Hắc Ám Thần Trượng mới dừng này.
Lăng Huyền Thiên ý niệm nhất động, tức thì Hắc Ám Thần Trượng xuất hiện trong tay hắn.
Sau đó hắn nhẹ rót từng tia Hắc Ám chi đạo vào thần trượng, thần trượng kia vốn đang bất động tựa như có linh tính nhẹ run một cái.
Cùng lúc đó toàn thân nó cũng phát ra ngàn vạn đầu hắc long tiến nhập thân thể của Lăng Huyền Thiên.
Những đầu hắc long kia tựa như vô cùng vô tận, sau khi tiến vào trong cơ thể hắn chúng lập tức hướng về vị trí trái tim của Lăng Huyền Thiên.
Tại vị trí tim của hắn có một nam tử màu vàng kim tĩnh tọa, trên thân thể có nam tử đó có năm sợi xích đang trói lấy hắn.
Vừa thấy những sợi xích này, vô số đầu hắc long lập tức tiến đến cắn nuốt chúng.
Vốn dĩ những sợi xích này đã vô cùng mỏng, sau khi bị hắc long thôn phệ chúng trở nên hư hư thực thực, như có như không.
“Xem ra vẫn phải dung hợp đạo uẩn” Lăng Huyền Thiên chậm rãi mở mắt, nhẹ lẩm bẩm.
Tuy những sợi xích pháp tắc đã dường như không thấy, nhưng Lăng Huyền Thiên biết chúng vẫn còn tồn tại nơi đó.
Hắc Ám chi đạo cũng không thể thôn phệ hoàn toàn bọn chúng.
Đạo uẩn của hắn bản thể chính là Ngũ Hành Thánh Sơn, tuy nhiên có một số khối vỡ ra vẫn chưa thể tìm về.
Vì vậy mà Lăng Huyền Thiên cũng không thể dung hợp Ngũ Hành Thánh Sơn vào trong cơ thể được.
Trước tiên hắn phải tìm đầy đủ những khối vỡ ra kia.
Còn tại sao hắn phải dung hợp lại đạo uẩn ư? Bởi vì đây là Ngũ Hành đại đạo.
Cũng không phải một loại hay năm loại riêng biệt, mà là năm loại dung hợp.
Chí tôn đại đạo hắn sao có thể bỏ đi không cần đây.
Tất nhiên Lăng Huyền Thiên cũng không vội vã trong chuyện này, dù sao thì hắn cùng đạo uẩn đã mất liên hệ quá lâu.
Bây giờ muốn tìm về sao có thể dễ dàng được, cứ để mọi chuyện tùy duyên đi.
Nghĩ như vậy Lăng Huyền Thiên liền thu lại Vô Tự Thiên Thư, sau đó rời khỏi mật thất.
….
Huyền Châu
— QUẢNG CÁO —
Tại một vùng sa mạc hoang vu có hai nam tử đang đưa mắt đánh giá không gian xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hai nam tử này một người mặc một bộ trường bào màu xanh, bên hông có đeo một miếng lệnh bài khắc chữ Trịnh.
Nam tử còn lại là một hòa thượng, khuôn mặt anh tú.
Hòa thượng này mặc một bộ áo cà sa màu trắng, tay cầm tích trượng.
Hai người không phải Trịnh Dương cùng Giới Không từ Thiên Châu thì còn ai.
Sau một lúc quan sát Giới Không hướng Trịnh Dương hỏi: “Ngươi có phát hiện gì không?”.
Tuy tu vi của hắn cao hơn Trịnh Dương, nhưng một đường từ khi xông qua Ngũ Hành Thánh Sơn hắn cũng không dám đánh giá thấp người này.
Bởi vì Trịnh Dương đã ngộ ra pháp tắc, hơn nữa là một loại vô cùng kỳ lạ pháp tắc.
Hắn tuy là người Phật Tông, tu luyện theo con đường của Phật gia