“Công tử cứu mạng!” ba người Trần Huyền Lão Nhân cùng Hắc Bạch Song Lão thấy những ngọn lửa như thiên thạch từ trên trời rơi xuống thì hốt hoảng hướng Lăng Huyền Thiên cầu xin.
Cũng không thể trách bọn họ nhát gan, không dám phản kháng.
Chỉ là những ngọn lửa kia giờ khắc này thật sự quá khủng bố, dù là tại nơi xa xa mọi người đều cảm thấy sức nóng của nó.
“Thần vương cảnh thật không thể khinh thường!” Đế Nhất ánh mắt âm trầm nói, hắn cũng không quá sợ hãi.
Trước giờ hắn cũng không phải chưa từng thấy thần vương cảnh đây, cho dù siêu việt thần vương cảnh hắn đều đã thấy.
Chỉ là hắn không mấy khi thấy được những người đó ra tay thật sự mà thôi.
“Hắc hắc, mập mạp ngươi đã chuẩn bị tiền chung chưa đẩy?”
“Đúng nha, cá cược thật sự rất kích thích.
Tim ta xém nhảy ra ngoài mấy lần rồi đây”
“Đúng vậy nha! Bất quá đây đúng là con đường làm giàu nhanh chóng!”
….
Đám người vốn dĩ đang buồn bã vì nghĩ Thần Triều sẽ thua, nhưng bây giờ lại thấy Lục Bắc đạt thần vương cảnh.
Hơn nữa uy lực còn kinh người như vậy, tất cả đều vui vẻ phấn chấn trở lại.
Lão đầu này có bài này không lấy ra từ đâu, để mọi người một phen đau tim nha.
Cũng chỉ có tên mập mạp là híp mắt nhìn nam tử tay cầm quyền trượng kia.
Lúc này đầu rồng trên bầu trời cũng không còn nữa mà đã hóa nhỏ chậm rãi quấn quanh quyền trượng.
Sau một lúc hắn mới đưa mắt nhìn về phía đám người đang tươi cười nhẹ lẩm bẩm hai chữ “ngu ngốc”.
Nhân gia còn chưa ra tay, chỉ mới thể hiện một chút pháp tắc mà lão đầu kia đã phải dùng đến át chủ bài rồi.
Ai mạnh ai yếu còn phải suy nghĩ sao? Hắn không quan tâm là nam tử kia đánh bại người của Thần Triều như thế nào, thứ hắn quan tâm là rốt cuộc giới hạn của người này là ở đâu đây.
~ oanh rầm rầm ~
Mắt thấy những ngọn lửa kia rơi xuống vị trí ba người Trần Huyền Lão Nhân cùng Hắc Bạch Song Long thì một tiếng “oanh” vang vọng vô cùng kêu lên.
Sau khi mọi người nhìn lại chỉ thấy nơi đó đã xuất hiện một nam tử thân mặc bạch bào tay cầm quyền trượng.
Cả người nam tử đó đang được một đầu rồng màu đen khổng lồ che chở, những ngọn lửa kia dường như không chút nào ảnh hưởng đến nó.
“Đa … đa tạ công tử cứu giúp” ba người như được cứu về từ chỗ chết đồng thanh hướng Lăng Huyền Thiên thi lễ nói.
— QUẢNG CÁO —
Lăng Huyền Thiên không quá để ý đến phản ứng của ba người chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Ta trước giờ luôn không làm việc vô ích.
Ta cứu các ngươi một mạng, các ngươi làm việc cho Thiên Môn mười năm.
Như thế nào?”.
Lời nói của Lăng Huyền Thiên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ba người nghe vô lại tựa như bị vạn tảng đá đè lên lồng ngực.
Bọn họ vốn tự do tự tại quen rồi, không thích bị người khác trói buộc nên mới không gia nhập thế lực nào.
Bây giờ Lăng Huyền Thiên lại muốn bọn họ làm việc cho Thiên Môn, thật khiến bọn họ có chút khó xử.
Nhưng ba người ai cũng đếu nghe ra ý tứ của hắn, nếu như ba người không chấp nhận hắn chắc chắn sẽ để Lục Bắc giết ba người.
Đứng giữa tự do và mạng sống bọn họ rốt cuộc nên chọn gì đây?
“Tốt, ta đồng ý!” đúng lúc này Trần Huyền Lão Nhân lớn giọng lên tiếng.
Hai người Hắc Bạch Song Lão thấy vậy cũng gật đầu đồng ý.
Dù sao thì tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Còn mười năm tự do đối với bọn hắn mà nói còn không bằng một lần bế quan.
Tất nhiên không phải vạn bất đắc gì không ai muốn đi làm người hầu cho người khác cả, đặc biệt là những người được coi là đứng tại đỉnh tháp như bọn họ.
Thấy biểu hiện của ba người Lăng Huyền Thiên chỉ lắc đầu cười nhẹ.
Hắn sao lại không biết ba người này suy nghĩ gì đây.
Bọn họ nghĩ mình tại đỉnh Phàm Giới đó là vì ba người ít được tiếp xúc với những người mạnh mẽ hơn mà thôi.
Hơn nữa bọn họ ngọn tháp chỉ là một ngọn tháp vô cùng nhỏ bé mà thôi.
Tất nhiên Lăng Huyền Thiên cũng sẽ không rảnh rỗi giải thích cho bọn họ.
Sở dĩ hắn cứu ba lão già này chỉ vì Thiên Môn bây giờ thật sự không đủ nhân lực.
Chẳng mấy chốc hắn sẽ tiến đến Trung Châu, như vậy nếu như có địch nhân tiến đến Thiên Môn thì có chút phiền phức.
Đạo uẩn của hắn tại Mê Thành bên kia cũng không thể một mực ra tay được, mỗi lần ra tay đều phải hấp thụ lại không ít pháp tắc từ Ngũ Hành Thánh Sơn.
Cho nên hắn cần ba người này bảo vệ Thiên Môn một thời gian.
“Hừ, tiểu tử ngươi nghĩ ngươi đủ sức bảo vệ bọn hắn sao?” Lục Bắc thấy Lăng Huyền Thiên cản lại một kích của mình thì hừ lạnh nói.
Sau đó toàn thân hắn bộc phá thánh lực, tay phải cũng xuất hiện một thanh trường thương hướng về phía Lăng Huyền Thiên đánh tới.
“Phá Ngọc Thương, thật sự là Phá Ngọc Thương sao?”
“Đúng là Phá Ngọc Thương, không ngờ lão đầu này lại có thể cầm đến thanh thần khí này” Bạch Đại Sơn thấy Bạch Vũ Hải nghi ngờ thì gật đầu nói.
Bạch Vũ Hải thấy hắn xác nhận thì có chút kinh hãi.
Thần khí nha, đây là thần khí chân chính, cũng không phải như Luyện Hồn Tháp của Tiểu Ánh sử dụng.
Luyện Hồn Tháp tuy cũng là một kiện thần khí nhưng quá lâu rồi không được thần linh tế luyện, cho nên uy lực cũng thần tính đã mất đi không ít.
Bây giờ cùng lắm có thể xem là một kiện ngụy thần khí mà thôi.
Còn thanh Phá Ngọc Thương này là chân chính thần khí, nghe đồn nó do một vị đại thần dùng thần thiết rèn thành, uy lực kinh người.
Hơn nữa nó ngày đêm đi theo Lục Bắc chắc chắn đã được lão dùng thần lực của mình tế luyện.
Tế luyện thần khí không chỉ giúp duy trì cùng tăng cường thần tính, mà còn giúp người tế luyện cùng thần khí tâm ý tương thông, dễ dàng sử dụng.
Nếu như ban đầu thực lực của Lục Bắc là mượn nhờ trận pháp mới tăng lên đến thần vương cảnh đê giai, thì bây giờ với Phá Ngọc Thương trong tay lão thậm chí có thể cùng thần vương cảnh trung giai chiến một trận.
Nghĩ như vậy Bắc Vũ