“Không … ngươi không thể giết ta! Nếu ngươi giết ta Thần Triều chắc chắn sẽ không tha cho người” Lục Bắc thấy chưởng ấn kia sắp đánh xuống thì điên loạn hét lên.
Hắn rất muốn chạy trốn, nhưng toàn bộ không gian xung quanh hắn đều đã bị phong bế lại.
Vì vậy hắn cũng chỉ có thể lấy Thần Triều ra để uy hiếp Lăng Huyền Thiên, mặc dù hắn biết làm như vậy có chút ngu ngốc.
“Hắc hắc, ta xem lão già này là điên rồi đi?”
“Haizz, đường đường là một vị thần hoàng cảnh lại rơi vào tình cảnh này”
“Các ngươi còn có thể nói ngươi khác sao? Nếu như hắn chết toàn bộ người trong Tụ Linh Hợp Hồn Trận cũng sẽ cùng chết!” Trần Huyền Lão Nhân khinh bỉ hướng đám người đại thế lực nói.
Hắn cũng là âm thầm may mắn mình không tiến vào trận pháp này, cũng may mắn bản thân quyết định đi theo Lăng Huyền Thiên.
“Cái gì?”
“Thiếu hiệp tha mạng, thiếu hiệp tha mạng!”
….
Đám người đại thế lực vốn đang cười trên nỗi đau khổ của người khác nghe Trần Huyền Lão Nhân nói vậy, lập tức hướng Lăng Huyền Thiên cầu xin.
Bọn họ cũng không muốn toàn bộ chết ở nơi này nha.
Tại đây hầu như đều là thiên tài cùng người đứng đầu trong tông môn.
Nếu như bọn họ bỏ mạng tại đây, như vậy các đại thế lực triệt để xong.
“Khốn kiếp, tiểu tử là ngươi ép bản thần!” Lục Bắc thấy Lăng Huyền Thiên một bộ không quan tâm đến uy hiếp của hắn, cũng như là đám người đại thế lực cầu xin thì hắn gầm lên một tiếng.
~ aaaaaaaaaaaa ~
Cùng với tiếng gầm của hắn đám người đại thế lực đứng trong Tụ Linh Hợp Hồn Trận đều đau khổ thét lên một tiếng.
Sau đó, vô số luồng hào quang từ trong người bọn họ tràn ra.
Những luồng hào quang này cũng không bay về phía Lục Bắc, mà bay về phía xa nơi chân trời.
~ rầm rầm rầm ~
Đúng lúc này toàn bộ Bắc Thành đột nhiên rung lắc dữ dội, sau đó từng âm thanh rít rào từ phương hướng những luồng hào quang kia tụ tập vang lại.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Tại sao Bắc Thành lại đột nhiên rung lắc như vậy?”
“Ta thiên … kia là?” — QUẢNG CÁO —
……
Mọi người đang quan chiến thấy vậy thì khiếp sợ không ngừng.
Sau đó bọn họ đưa mắt nhìn lại phía xa chân trời thì thấy một đầu rồng trong suốt đang điên cuồng gào thét.
Kỳ lạ là đầu rồng này tuy toàn thân trong suốt, nhưng cặp mắt nó lại đỏ như máu.
Sau khi xuất hiện nó cũng không tấn công về phía Lăng Huyền Thiên bên này mà điên cuồng cắn xé thiên địa linh khí tại Bắc Thành.
“Ha ha ha, Long Mạch đã hiện, bây giờ các ngươi tất cả đều phải chết!” Lục Bắc như điên loạn nhìn về phía đầu Long Mạch kia.
Hắn tại Long Mạch tu luyện đã lâu, biết một chút phương pháp thức tỉnh Long Mạch.
Chỉ là một khi Long Mạch thức tỉnh sẽ không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí, sau đó nó sẽ càng lúc càng trở lên mạnh mẽ.
Cuối cùng sẽ đem toàn bộ Bắc Thành cắn nuốt.
Chính vì thế mà trước giờ hắn không dám sử dụng đến Long Mạch, nhưng lần này hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là giết chết Lăng Huyền Thiên.
Lục Bắc cũng không để ý đến bàn tay kia rơi xuống, hắn cũng không lên tiếng van xin hay uy hiếp nữa.
Bởi vì hắn biết, rất nhanh thôi Lăng Huyền Thiên sẽ xuống chôn cùng hắn.
“Ta đợi ngươi! Ha ha ha” Lục Bắc cười điên cuồng, sau đó chưởng ấn cũng trực tiếp oanh suốt, toàn thân thể của hắn cũng bị hắc long thôn phệ.
Ngay cả thần hồn của hắn cũng không có cơ hội chạy thoát.
Lăng Huyền Thiên thấy vậy chỉ khẽ cười, chỉ một đầu phế mạch mà thôi.
Cho dù là Long Mạch đã được kích hoạt thức tỉnh cũng không làm khó được hắn.
Huống chi là đầu Long Mạch còn chưa được kích hoạt này.
~ ầm ầm long ~
Chỉ thấy Lăng Huyền Thiên nhất niệm, tức thì sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh màu vàng kim vô cùng to lớn.
Hư ảnh này vừa xuất hiện toàn bộ thiên địa đều bị từng tầng mây đen che phủ.
“Đó … đó là cái gì?”
“Ngay cả thiên địa cũng bị che đậy sao?”
Đám người quan chiến thấy vậy thì kinh ngạc kêu lên.
Tất cả đều như chết lặng nhìn về phía hư ảnh màu vàng kim kia.
Đối với phản ứng của bọn họ Lăng Huyền Thiên cũng không để ý.
Sau khi đạo hồn của hắn xuất hiện, hắn chỉ nhẹ hô một chữ “phong!”.
Tức thì đầu rồng kia vốn dĩ đang điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh lập tức bị định trụ tại không trung.
Sau đó kích thước của nó cũng từ từ nhỏ lại, cuối cùng trở thành một đầu rồng dài cỡ gang tay.
“Trở về đi!” hư ảnh sau lưng Lăng Huyền Thiên nhẹ nói một tiếng, đầu Long Mạch kia dường như nghe hiểu hắn nói chỉ khẽ gầm lên một tiếng, sau đó hướng lòng đất chui xuống triệt để biến mất trong tầm mắt mọi người.
Sau khi để Long Mạch trở về thì Lăng Huyền Thiên hướng về phía đám người của đại thế lực đứng trong trận pháp nói: “Đến lượt các ngươi!”.
Vốn hắn có thể giết chết đám người đó cùng Lục Bắc thông qua Tụ Linh Hợp Hồn Trận.
Nhưng Lăng Huyền Thiên cũng không làm như thế, ngược lại hắn còn tạo ra kết giới tại vị trí của Lục Bắc, để người của thế lực lớn không chịu ảnh hưởng.
— QUẢNG CÁO —
Hắn làm như vậy cũng không phải vì hắn muốn buông tha bọn họ, mà là vì Lăng Huyền Thiên muốn tự mình ra tay.
Trước giờ hắn một là không làm hai là tự mình làm cho xong, cũng sẽ không khiến người khác giúp hắn, nhất là không phải người của hắn.
“Đại ….
đại nhân tha mạng, chúng ta là bị lão già Lục Bắc uy hiếp!”
“Đúng đúng, đều là lão ta ép chúng ta nhằm vào Thiên Môn”
Đám người đại thế lực vốn kỳ quái sao mình không chết cùng Lục Bắc.
Nhưng mọi người đều vui mừng vì thoát được một kiếp, thật không ngờ lúc này Lăng Huyền Thiên lại nhắm vào bọn họ.
Bọn họ sao