Nghe nàng nói như vậy Tống Phúc cũng là không tiếp tục động thủ, mà ngưng trọng nhìn về phía trong khung xe.
Chẳng lẽ nói trong này hẳn là còn có người lợi hại hơn nàng.
Nhìn bộ dáng của nàng hắn cũng không nghĩ là nàng đang giả bộ để lừa hắn a.
“Haizzz” chỉ thấy một tiếng thở dài trong khung xe vang lên, sau đó một tên nam tử toàn thân mặc trường bào màu trắng.
Gương mặt anh tuấn, chỉ có điều tại mi tâm của hắn có một vệt ngắn màu đen nối từ trán đến giữa chân mày.
Nếu tập trung nhìn kỹ sẽ thấy tại đó như có như không hư ảnh hắc long đang gào thét.
Trông vô cùng quỷ dị.
Hắn không phải Lăng Huyền Thiên thì ai.
Chỉ là lúc này hắn đúng là buồn bực không thôi, Trịnh Dương thì thôi đi.
Dù sao hắn cũng mới đột phá thánh cảnh không lâu, nhưng còn La Khinh Sương nha đầu này đường đường mang vô cầu bảo thể thế mà đồng giai lại bị một tên phàm giới đánh bại.
Cuối cùng lại đến hắn phải ra tay.
Càng nghĩ hắn càng muốn mau chóng kích hoạt thể chất cho nàng.
Nếu không nàng thật không chút tác dụng a.
“Đạo hữu, ngươi khôn hồn thì không nên xía vào chuyện này.
Ngươi cùng nàng ta có thể rời đi, ta chỉ muốn tên tiểu tử Trịnh Dương mà thôi” Tống Phúc hừ lạnh nói.
Tuy hắn nhìn khí tức của Lăng Huyền Thiên chỉ là một tên huyền sĩ cảnh mà thôi, nhưng hắn cũng không có khinh thị.
Dù sao thì nàng kia đường đường thánh tôn cảnh mà tựa hồ rất ỷ vào tên tiểu tử này, há sẽ chỉ là một tên phàm cảnh.
Hẳn là hắn có bảo vật gì đó che giấu tu vi, nhằm giả trư ăn thịt hổ.
Thế nhưng Tống Phúc lại không biết, Lăng Huyền Thiên lúc này đúng là một tên huyền sĩ cảnh.
Bởi vì đạo hồn của hắn đã phong bế nhằm thôn phệ tàn hồn của Đế Thích Thiên để ngộ ra hắc ám chi đạo.
Đối với người khác mà nói nếu không tu luyện từng cảnh giới một cho đến khi ngộ đạo thì sẽ không thể lĩnh ngộ ra đạo pháp.
Nhưng Lăng Huyền Thiên lại khác, bản thân hắn người mang đạo hồn cùng đạo thân đều là chí tôn đại đạo.
Nên chỉ cần hắn tu luyện hắc ám pháp tắc đến tột cùng, sau đó lĩnh ngộ đại đạo là có thể thành tựu thêm hắc ám chi đạo.
Tất nhiên không phải ai cũng có thể làm được việc này.
Lăng Huyền Thiên cũng không có để Tống Phúc lời nói vào trong lòng.
Dù cho hắn không thể sử dụng được đạo hồn, nhưng thân thể hắn bây giờ chẳng khác gì bất tử chi thân cả.
Thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều, bởi vì hắn thân thể này đã từng lấy thân chứng đạo thành tựu chí tôn đại đạo.
Hắn là đang suy nghĩ làm sao kích hoạt vô cấu bảo thể của nha đầu kia a.
“Hừ, tiểu tử dám khinh thường bổn thánh.
Muốn chết!” Tống Phúc thấy Lăng Huyền Thiên một bộ không để ý hắn, lại còn chăm chú đánh giá nha đầu bên cạnh thì tức giận không thôi.
Sau đó hắn trực tiếp hướng đại đao về phía Lăng Huyền Thiên đánh qa, thân hình hắn cũng tựa như thuấn di vậy chớp mắt đã tới bên cạnh Lăng Huyền Thiên một đao chém xuống.
Theo hắn nghĩ đao này một khi chém trúng tiểu tử kia không chết cũng trọng thương.
Dù sao thì đao pháp lợi hại nhất chính là tiên phát chế nhân, thế công dũng mãnh.
Mà Lăng Huyền Thiên lại không có chút chiêu thức phòng vệ nào, há có thể sống sót.
~ oanh ~ — QUẢNG CÁO —
Chỉ là sau đó Tống Phúc lại phát hiện ra mình suy nghĩ quá nhiều, tên tiểu tử kia chỉ nhẹ giơ tay đã nắm lấy đại đao của hắn, thế công cũng là bị buộc dừng lại.
“Hẳn là nên dùng hắc ám pháp tắc a” Lăng Huyền Thiên lẩm bẩm nói, nếu đã muốn ngộ ra hắc ám chi đạo.
Vậy cách tốt nhất là thường xuyên sử dụng hắc ám pháp tắc.
Nghĩ như vậy hắn cũng không chần chờ, nhẹ vận chuyển huyền lực tức thì từng đoàn khói màu đen, vô cùng đen, theo tay phải hắn tản ra.
Tuy mờ ảo nhưng cực kỳ tinh thuần, dần dần theo đại đao lan đến người Tống Phúc.
“Aaa, ám … ám thuộc tính? Ngươi là người của Ma tông?” Tống Phúc hoảng rồi, triệt để hoảng.
Ma tông là siêu cấp thế lực tại Thiên châu a.
Tuy bọn họ ở Trung tâm Thiên châu nhưng thường xuyên có đệ tử ra ngoài lịch luyện, mà dấu hiệu nhận biết bọn họ rõ nhất chính là ám thuộc tính.
Hơn nữa phàm là đệ tử có ám thuộc tính đều là trọng điểm bồi dưỡng của bọn họ.
Vậy mà bây giờ để hắn gặp phải, hơn nữa còn đi cùng Trịnh Dương.
Hắn biết Tống gia xong, triệt để xong.
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý hắn kinh ngạc, mà nhàn nhạt dùng hắc ám pháp tắc thôn phệ hắn.
Cuối cùng xương cốt cũng không còn.
Có lẽ đến chết Tống Phúc cũng không biết hắn đối mặt cũng không phải là ám thuộc tính đơn giản như vậy.
Mà chính là pháp tắc, chân chính hắc ám pháp tắc.
Chỉ có thần linh mới có thể ngộ ra.
Nhưng có một điều hắn nghĩ không sai, đó là Tống gia chắc chắn không xong.
“Đi thôi” giết chết Tống Phúc, Lăng Huyền Thiên cũng không có nhiều cảm xúc.
Thản nhiên lên xe hướng hai ngươi nói.
La Khinh Sương còn đỡ, nhưng Trịnh Dương lúc này lại vô cùng kinh sợ.
Tuy trước đây hắn đã từng thấy nhiều thủ đoạn còn đáng sợ hơn mà Lăng Huyền Thiên sử dụng.
Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ Lăng Huyền Thiên là người của Huyền châu mà thôi.
Bây giờ nghe Tống Phúc nói Lăng Huyền Thiên là người của Ma tông hắn há lại không kinh sợ.
Ma tông tại toàn bộ Thiên châu đều là thế lực đứng đầu nhất, hơn nữa nếu Lăng Huyền Thiên là người của Ma tông chẳng lẽ nói Ma tông sớm đã có thể đến Huyền châu rồi sao?
“Không cần lo lắng, hắn cũng không phải là người Thiên châu a”.
Đang lúc Trịnh Dương thẫn thờ thì một thanh âm nhẹ vang lên làm hắn bừng tỉnh, đúng a Lăng Huyền Thiên tựa hồ cũng không biết phân bố của các thế lực tại Thiên châu.
Huống hồ Thiên Huyền sơn phong ấn đã hơn vạn năm, nếu Lăng Huyền Thiên là người của Thiên Huyền tông hẳn là không thể từ bên ngoài tới.
Nghĩ đến đây hắn cũng an tâm lại.
Chuyên tâm dẫn hai người trở về Trịnh gia.
— QUẢNG CÁO —
...
Phi Linh thành, là một thành trì vô cùng to lớn.
Thuộc quyền quản hạt của Bắc Phiệt Môn.
Trong thành trì có có rất nhiều gia tộc cùng thế lực.
Nhưng gia tộc đứng đầu vẫn là ngũ đại thế gia gồm Lâm gia, Chu gia, Liễu gia, Tống gia cùng Trịnh gia.
Tuy trước đây ngũ đại gia tộc tuy thường xuyên có tranh chấp, nhưng cũng không nháo đến nỗi không chết không thôi.
Nhưng lần này nghe nói Tống gia cùng Chu gia ý đồ liên hợp lại muốn thôn tính Trịnh gia.
Lâm gia cùng Liễu gia lại bàng quang làm như không thấy.
Bắc Phiệt Môn thì luôn không quản chuyện của bọn họ, chỉ