Lúc này tại đại sảnh của Trịnh gia đang có một đám người ngồi đó.
Ngồi chính giữa nhất là một đại hán trung niên, dáng vẻ oai hùng.
Khí tức của hắn tỏa ra đúng là một vị trung giai thánh vương cảnh.
Bên dưới đang ngồi đó hơn mười người, trong đó có một tên nam tử mặc một bộ màu xanh trường bào đúng là Trịnh Dương.
Hắn vừa sắp xếp chỗ ở cho Lăng Huyền Thiên cùng La Khinh Sương liền lập tức đến nơi này.
“Ha ha, tốt Dương nhi ngươi vậy mà đã đột phá thánh cảnh.
Như vậy chúng ta Trịnh gia hẳn còn chút hy vọng” đại hán trung niên đánh giá Trịnh Dương từ đầu tới chân sau đó cười lớn nói.
“Cha, rốt cuộc tình huống là sao nha?.
Lúc ta rời đi Chu gia cũng không có cùng Tống gia câu kết a” Trịnh Dương hướng đại hán trung niên hỏi.
Hắn nhớ rõ thời điểm hắn rời đi tuy Trịnh gia cùng Tống gia tuy có tranh chấp nhưng những gia tộc khác đều không nhúng tay vào việc này.
Bây giờ đột nhiên Chu gia lại nhúng tay vào việc này, vậy cho dù giờ hắn có thể vượt qua tất cả thánh tử tại Phi Linh thành tiến đến Bắc Phiệt Môn cũng không thể giải quyết vấn đề a.
Bởi vì hắn tại Bắc Phiệt Môn còn phải một hồi tranh đấu, cùng biểu lộ.
Đến lúc trở về sợ là toàn bộ Trịnh gia đã xong.
Dù sao thì Bắc Phiệt Môn cũng sẽ không quản tranh chấp của một cái Phi Linh thành nho nhỏ, nếu Trịnh Dương muốn trả thù bọn họ cũng không ngăn cản.
Nhưng cũng không giúp đỡ.
Trừ khi người có thể trở thành thánh tử đại diện cho Bắc Phiệt Môn tham gia thánh tử tranh đấu tại Trung tâm Thánh giả môn phiệt.
Nhưng đến khi đó dù hắn lại diệt toàn bộ Phi Linh thành thì còn tác dụng gì a.
“Dương nhi, ngươi không cần lo lắng.
Chúng ta Trịnh gia cũng không dễ khinh dễ như vậy” đại hán trung niên thấy Trịnh Dương biểu lộ, cũng là mở miệng an ủi hắn.
Bây giờ Trịnh Dương có lẽ là hy vọng duy nhất của toàn bộ Trịnh gia.
“Đúng gia chủ nói rất đúng thiếu gia ngươi không cần quá lo lắng”
“Đúng vậy, đúng vậy”
Nghe đại hán trung niên nói vậy mọi người trong đại sảnh cũng đồng loạt lên tiếng.
Chỉ là Trịnh Dương lại nhìn ra bọn họ trong mắt đều là u sầu cùng lo lắng.
“Ah, cha ngươi đi theo ta gặp một người.
Có lẽ Trịnh gia ta có thể được cứu a” Trịnh Dương bỗng như nhớ ra chuyện gì.
Cũng không để cha hắn kịp phản ứng, trực tiếp mang hắn đến chỗ Lăng Huyền Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Bên ngoài chỗ ở của Lăng Huyền Thiên đang đứng đó ba người đúng là Hà lão, Trịnh Dương cùng cha của hắn.
Bọn họ cũng không vội vã tiến vào mà là đứng ngoài cửa đợi yên lặng đợi Lăng Huyền Thiên.
Tất nhiên ba người cũng chỉ có Trịnh Dương là thành thật đợi, còn Hà lão tuy có chút coi trọng Lăng Huyền Thiên nhưng cũng không nghĩ hắn tại nơi này có thể giúp gì được Trịnh gia bọn họ.
Còn cha của Trịnh Dương thì buồn bực không thôi, hắn thân là gia chủ của Trịnh gia vậy mà phải đứng ngoài cửa để đợi.
Hơn nữa còn đợi người ngay tại Trịnh gia.
Há không thấy nực cười, nếu không phải Trịnh Dương một mực giữ lấy tay hắn, hắn chắc chắn đã trực tiếp xông vào trong.
~ Két ~
Đang lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Cánh cửa từ từ mở ra sau đó là một nam tử khoảng hai mươi tuổi thân mặc một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt thanh tú, giữa mi tâm có một vệt mi văn nhỏ chậm rãi bước ra.
Không phải Lăng Huyền Thiên thì còn ai.
“Lăng công tử, giới thiệu với ngươi đây là cha của ta Trịnh Hiểu, gia chủ Trịnh gia” Trịnh Dương thấy Lăng Huyền Thiên đi ra thì tiến lên giới thiệu.
Hắn cũng không để cha hắn trực tiếp mở miệng, bởi vì cha hắn chắc chắn không đồng ý.
Hơn nữa Lăng Huyền Thiên cũng không thích cùng người khác nói chuyện.
Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ “a” một cái cũng không nhiều lời.
Lúc này một nữ tử cũng từ gian phòng kế bên đi tới.
Nàng mặc một bộ váy màu đỏ vô cùng diễm lệ, mặt mang một chiếc khăn màu đỏ nhẹ nhàng che đi dung nhan của nàng.
Nhưng dù như vậy ngươi khác nhìn vào cũng đều nhận ra nàng là một tuyệt thế mỹ nữ.
Nàng không phải La Khinh Sương thì ai.
Vốn nàng muốn qua tìm Lăng Huyền Thiên một chút, hướng hắn giúp nàng kích hoạt bảo thể.
Lại không ngờ gặp bốn người đứng đây.
“Cao giai thánh tôn cảnh” vốn Trịnh Hiểu cũng không có tin lời nói của Trịnh Dương, dù sao thì tình huống của Trịnh gia hắn vô cùng rõ ràng.
Lại có mấy người có thể giúp hắn.
Chỉ là Trịnh Dương là con một của hắn, hơn nữa nay cũng đã đạt đến thánh cảnh.
Nếu hắn biểu lộ quá không tin tưởng Trịnh Dương, hắn sợ sẽ khiến con hắn gặp phải đả kích.
Ảnh hưởng đến tiền đồ sau này.
Nên mới nguyện ý đến đây.
Bất quá bây giờ nhìn đến La Khinh Sương, hắn lại có chút thay đổi.
Một vị tiểu cô nương hai mươi ba mươi tuổi vậy mà đã là thánh tôn cảnh, hơn nữa tựa như rất nhanh liền đột phá thánh hoàng cảnh.
Há lại thế lực bình thường có thể bồi dưỡng ra.
Chẳng lẽ sau lưng nàng là một nhất đẳng thế lực a.
Thấy cha mình có chút tin tưởng, Trịnh Dương cũng không chậm trễ lập tức hướng Trịnh Hiểu nói: “Cha, vị này là Thiên Huyền tông, Lăng Huyền Thiên.
Còn nàng là La Khinh Sương là nha hoàn của Lăng công tử a”.
— QUẢNG CÁO —
“Nha hoàn?” Trịnh Hiểu tưởng mình nghe nhầm a, đường đường thánh tôn cảnh vậy mà chỉ là nha hoàn.
Vậy tên tiểu tử này lại là mạnh mẽ cỡ nào.
Nghĩ đến đây hắn lại chắm chú đánh giá Lăng Huyền Thiên, nhưng càng nhìn hắn càng nghi hoặc không thôi.
Nhìn đi nhìn lại tên này cũng chỉ có linh tôn cảnh a.
Thật kỳ quái.
La Khinh Sương nghe Trịnh Dương nói cũng là trợn tròn hai mắt.
Từ khi nào mà nàng thành nha hoàn của tên kia rồi.
Nhưng nàng cũng không đi phản bác hắn, dù sao nàng cũng chuẩn bị có việc nhờ vả Lăng Huyền Thiên.
“Ngươi là muốn ta ra tay đi?” Lăng Huyền Thiên tựa hồ hết kiên nhẫn trực tiếp hỏi Trịnh Dương.
Hắn lại không