Lúc này tại bên trong đại điện, mọi người đều là ánh mắt bất thiện nhìn Lăng Huyền Thiên cùng Tiểu Ánh.
Bởi vì Giới Không đưa ra câu hỏi khiến rất nhiều người tại Phi Linh thành cũng oán trách Lăng Huyền Thiên không thôi.
Trong bọn họ có không ít người tham gia yến tiệc của Hạ Như Ân, tất nhiên biết Lăng Huyền Thiên có thể cùng đại thánh cảnh trung giai giao đấu.
Nhưng bây giờ Lăng Huyền Thiên lại đứng yên nhìn Mạc Vô Tà giết người của Phi Linh thành, lại còn để hắn rời đi.
Bọn họ há lại không tức giận.
Một nguyên nhân khác chính là bọn họ thấy rất rõ Tiểu Ánh là từ cây cột kia lấy ra bao nhiêu thánh dược a.
Thậm chí còn có ba tờ đan phương nàng vẫn đang cầm.
Đây mới là nguyên nhân chính khiến bọn họ nhắm vào hai người.
Còn những người khác chết lại có mấy người quan tâm đây?
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người mà hướng Giới Không thản nhiên nói: “Tại sao ta phải giữ hắn lại?”.
“Ma đạo vốn là người người nên tru diệt, thí chủ sao có thể bỏ mặc đây?” Giới Không một tay để trước miệng nói.
“Đúng vậy, tiểu tử ngươi mặc cho ma đạo hành hung giết người.
Lại còn để hắn yên ổn giới đi.
Theo lý nên xử tội đồng lõa.
Bất quá ngươi nếu đem đan phương cùng linh dược giao ra.
Ta sẽ đại diện Đan Các vì ngươi cầu tình” Võ Văn Trác cũng mở miệng nói.
Nếu là tại địa phương khác, hắn cũng sẽ không dài dòng mà là trực tiếp ra tay với Lăng Huyền Thiên.
Nhưng nơi đây đông người hơn nữa còn có Bạch Vũ Hải cùng tên hòa thượng này.
Cho dù hắn cướp được đan phương từ tay Lăng Huyền Thiên cũng sẽ khó lòng một mình độc chiếm.
Nhưng nếu Lăng Huyền Thiên chủ động đưa ra cho hắn dưới danh nghĩa Đan Các, thì không có mấy người dám tranh đoạt a.
“Ngu ngốc” mấy người biết rõ năng lực của Lăng Huyền Thiên thì cười lạnh trong lòng, thầm mắng Võ Văn Trác một tiếng.
Nhưng cũng không ai nói rõ cho hắn, dù sao bây giờ càng loạn thì bọn họ càng có khả năng cao chiếm được chút canh a.
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến Võ Văn Trác mà hướng Giới Không nói: “trong mắt ngươi hắn là ma, nhưng trong mắt ta các ngươi cùng hắn lại có gì khác đây?”.
“Ta cũng không vì bảo vật mà đến, ta chỉ muốn ngăn chặn sát nghiệp mà thôi” Giới Không hướng Lăng Huyền Thiên giải thích.
Theo hắn nghĩ Lăng Huyền Thiên hẳn là ý nói mọi người đều vì tranh linh dược cùng cướp đoạt đan phương của hắn.
Nhưng hắn lại không biết đối với Lăng Huyền Thiên mà nói những người ở nơi đây cùng sâu kiến không khác nhau.
Trong mắt của hắn chúng sinh đều bình đẳng.
“Ngăn chặn sát nghiệp sao?” Lăng Huyền Thiên lắc đầu cười nhẹ.
Sau đó tiếp tục hướng Giới Không nói: “ngươi biết tại sao tu vi ngươi cùng hắn ngang nhau nhưng ngươi lại bại không?”
“Hẳn là do hắc linh bảo đăng áp chế a!” Giới Không không rõ tại sao Lăng Huyền Thiên lại hỏi hắn như thế.
Nhẹ lắc đầu nói.
Hắn biết “hắn” trong miệng Lăng Huyền Thiên chính là Mạc Vô Tà a.
“Sai.
Phật đạo vạn pháp phá không.
Há lại bị một kiện thánh khí suy yếu.
Ngươi thua hắn là bởi vì phật tâm của ngươi không đủ.
Còn tiểu tử kia một lòng tu ma tùy tâm mà làm” Lăng Huyền Thiên tựa hồ rất kiên nhẫn, chậm rãi giải thích cho Giới Không.
— QUẢNG CÁO —
“Phật tâm không đủ sao?” Giới Không khẽ lẩm bẩm, sở dĩ hắn xuất đạo từ Trung châu đến đây chính là vi sư tôn bảo hắn phật tâm còn thiếu sót cần đi lịch lãm.
Còn tại sao lại chọn Phi Linh thành sao? Bởi vì bọn họ từng thấy một đầu hắc ám ma long vô cùng to lớn xuất hiện tại thiên không nơi này.
Bây giờ Lăng Huyền Thiên lại nói hắn phật tâm không đủ.
Chẳng lẽ hắn lại thiếu sót nhiều như vậy sao? Đến cả một người xa lạ cũng có thể nhìn ra.
“Phật gia hướng đến là thức tỉnh cùng giác ngộ bản thân.
Cuối cùng đạt đến vạn pháp hóa không.
Nhưng ngươi tâm một lòng hàng ma nhưng lại tự nhận mình là phật.
Cuối cùng lại đánh mất bản tâm của mình” Lăng Huyền Thiên thấy hắn nghi hoặc thì tiếp tục nói.
“Chẳng lẽ ta sai sao?” Giới Không hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.
Thái độ của hắn bây giờ giống như hướng một vị tiền bối học hỏi.
Cũng không giống như lúc trước.
“Ngươi không sai, chỉ là ngươi cần lựa chọn bản tâm hoặc là phật tâm” Lăng Huyền Thiên nói xong câu này cũng không tiếp tục để ý Giới Không.
Sở dĩ hắn giúp Giới Không ngộ đạo là vì nhìn ra hắn tâm tính thật sự đơn thuần.
Chỉ một lòng muốn ngăn chặn sát nghiệp, cũng không có tâm cơ như những người khác.
Tại phàm giới lại có người đơn thuần theo đuổi nhất niệm của mình, cũng khiến Lăng Huyền Thiên có chút để tâm.
Đáng tiếc tuy có nhất niệm nhưng lại muốn hóa phật tâm, kết quả hẳn là không đi được bao xa.
Vì vậy hắn muốn giúp tiểu tử này một chút.
“Bản tâm sao” Giới Không lẩm lẩm nói, sau đó thi lễ với Lăng Huyền Thiên một chút rồi hóa thành một vệt màu vàng lao ra khỏi đại điện.
Sau khi hắn rời đi, mọi người trong đại sảnh vốn đang kích động muốn Lăng Huyền Thiên giao linh dược cùng đan phương ra bỗng im bặt không lên tiếng.
Nếu như có Giới Không, bọn họ còn có thể dựa vào hắn hy vọng cùng Lăng Huyền Thiên tranh giành.
Như vậy sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng bây giờ Giới Không rời đi, tất nhiên không ai nguyện ý làm chim đầu đàn.
Nên đều im lặng không nói.
Nhưng mọi sự đều có ngoại lệ.
Người khác e ngại Lăng Huyền Thiên nhưng Võ Văn Trác cũng không như vậy.
Giới Không rời đi trong mắt hắn hẳn là chuyện tốt, như vậy bớt đi một người cùng hắn cạnh tranh.
Nghĩ như vậy Võ Văn Trác liền hướng Lăng Huyền Thiên đe dọa “tiểu tử, tốt nhất ngươi nên giao đan phương ra.
Nếu không đừng trách bản hoàng độc ác”
Lăng Huyền Thiên nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Nhẹ đưa mắt hướng Tiểu Ánh.
Tiểu Ánh tất nhiên hiểu ý của hắn, cất đan phương đi sau đó từng đoàn ý niệm tuôn ra hóa thành vô số mũi kiếm thẳng hướng Võ Văn Trác đâm tới.
— QUẢNG CÁO —
“Hừ, muốn chết” Võ Văn Trác thấy vậy cũng không hoảng hốt.
Khí tức thánh hoàng cảnh trung giai toàn bộ hiện ra.
Cùng với đó một cây trường thương xuất hiện trong tay hắn.
Trường thương vừa ra linh khí trong thiên địa như