Sau khi Võ Văn Trác chết, cũng không có ai lại dị nghị hay muốn lên tranh giành tài nguyên với Lăng Huyền Thiên nữa.
Mà là đưa ánh mắt nhìn một số đan dược cùng vũ khí cấp thấp tại hai bên đại sảnh.
Bởi vì bọn họ biết cho dù liên hợp lại cũng không làm gì được hắn.
“Lăng huynh, ta nghĩ ngươi hẳn là không cần những đan phương đó a.
Chi bằng chúng ta làm một chút giao dịch” đúng lúc này một thanh âm vang lên.
Khiến mọi người đều kinh ngạc nhìn về vị trí bên cạnh Lăng Huyền Thiên.
Người mở miệng không phải Bạch Vũ Hải thì ai.
Bạch Vũ Hải biết đối với Lăng Huyền Thiên ba tờ đan phương này cũng giấy lộn không khác gì nhau.
Đây hẳn cũng chỉ là đan phương luyện chế đan dược thất phẩm đến cửu phẩm mà thôi.
Lăng Huyền Thiên ngay cả thánh giai đan dược đan phương hắn còn có thể tùy tiện ném ra ngoài a.
Hẳn là có thể cùng hắn giao dịch.
Bạch Vũ Hải vừa mở miệng mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Chẳng lẽ Bạch Vũ Hải bị ngốc sao? Ai lại có thể cầm đan phương ra trao đổi chứ.
Dù cho là đan phương sơ cấp nhất đều có thể đem lại lợi ích to lớn cho tông môn cùng thế lực của mình a.
Huống chi Lăng Huyền Thiên còn là người của Thiên môn, một thế lực mới nổi.
Hẳn là rất cần đan phương a.
Tất nhiên không ai sẽ đem lời nói ra ngoài miệng.
Không thấy đến cả Mạc Vô Tà đều không muốn chọc hắn sao.
Nhưng trong lòng mọi người đều cười lạnh, đợi Lăng Huyền Thiên từ chối khiến Bạch Vũ Hải mất mặt.
Chỉ là khác với mọi người dự đoán.
Lăng Huyền Thiên lại thản nhiên đáp ứng: “tốt! ngươi đưa ra giá hợp lý ba tờ đan phương kia về ngươi”
“Cái gì?”
“Hắn … hắn điên rồi sao”
“Ngu ngốc a”
…
Toàn bộ mấy người tại đại điện đều kinh ngạc.
Bất quá rất nhanh lại có một số người kịp phản ứng lại.
Trong lòng thì âm thầm nở hoa.
“Vị huynh đài này, nếu ngươi có thể giao đan phương cho Đoạn mỗ.
Đan Các có thể đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi” phản ứng nhanh nhất chính là Đoạn Lãng.
Từ khi tiến vào đây hắn đều mặc kệ để Võ Văn Trác làm chủ.
Nguyên nhân là do địa vị của Võ Văn Trác cao hơn hắn, cũng như chuyến đi này toàn bộ do Võ Văn Trác làm chủ.
Nhưng chủ yếu nhất là vì Đoạn Lãng biết Võ Văn Trác tính tình rất kiêu ngạo.
Chắc chắn sẽ đắc tội Lăng Huyền Thiên.
Vì vậy hắn một mực im lặng từ khi tiến vào Bích Vân huyệt.
Nhưng bây giờ Võ Văn Trác đã chết, Lăng Huyền Thiên lại muốn bán ra ba tờ đan phương kia.
Nếu hắn có thể cầm đến đan phương chắc chắn vị trí của hắn tại Đan Các sẽ một bước lên mây.
Còn về việc sau này Đan Các có đáp ứng yêu cầu của Lăng Huyền Thiên không hắn lại không quan tâm.
— QUẢNG CÁO —
“Trịnh Dương …” lúc này Hạ Như Ân cũng không mở miệng mà hướng ánh mắt về phía Trịnh Dương.
Ngỏ ý muốn hắn mở lời.
Tại vì nàng biết Lăng Huyền Thiên cùng Trịnh Dương đi lại khá gần.
Nếu hẳn mở miệng ắt hẳn Lăng Huyền Thiên cũng sẽ dễ dàng đáp ứng hơn.
Còn nếu muốn dùng tài nguyên để cạnh tranh với Đan Các và Liệp Hoành thương hội nàng không có chút lòng tin nào.
Dù sao thì hai nhà này đều là thương nhân á.
Hơn nữa cũng đều là chính thống đệ tử đến nơi này.
Cũng không phải là Bắc Phiệt môn một phân bộ của Thánh phiệt môn có thể so sánh.
Trịnh Dương tất nhiên hiểu ý nàng.
Chỉ là giờ phút này hắn không bận tâm đến nàng.
Mà là hâm mộ nhìn Tiểu Ánh, còn trong lòng thì lại nhớ chuyện Lăng Huyền Thiên từng nói với hắn hôm trước a.
Vốn Lăng Huyền Thiên thành lập Thiên môn Tiểu Ánh cùng Hồ Nguyệt cũng đã nói cho hắn biết.
Nguyên bản hắn cũng muốn gia nhập Thiên môn đi theo Lăng Huyền Thiên bởi vì hắn biết Lăng Huyền Thiên cỡ nào mạnh mẽ a.
Chỉ là Lăng Huyền Thiên lại từ chối hắn.
Còn nói Thiên môn không phù hợp với hắn, nói con đường của hắn đi sẽ phải tự mình bước đi.
Hơn nữa cũng không được phép sợ hãi hay ẩn nấp, càng không được trông chờ vào người khác.
Nếu không hắn sẽ không đi được bao xa.
Thậm chí rất nhanh sẽ bị người khác hấp thu hết mà chết.
Chính vì vậy mà hắn phải một mực đi cùng Bắc Phiệt môn.
Hơn nữa sau này cũng phải tiến đến nơi đó làm thánh tử.
Cũng là từ đó tu luyện cùng tranh đấu để có thể đạt được Thánh phiệt môn bồi dưỡng.
“Thánh tử, người còn không mau a!” thấy Hạ Như Ân nói mà Trịnh Dương không có chút cử động nào Hà lão mới nhẹ truyền âm cho hắn.
Nếu để Hạ Như Ân giận lên thì Trịnh gia chắc chắn không yên ổn a.
“Lăng huynh ta lấy vị trí thánh chủ tương lai của Thánh phiệt môn hứa với huynh một việc.
Thế nào?” Trịnh Dương nghe Hà lão nói như thế thì nhẹ gật đầu.
Sau đó mỉm cười nhìn về Lăng Huyền Thiên nói.
Hắn biết cho dù dựa vào quan hệ của hai người.
Lăng Huyền Thiên cũng sẽ không tự nhiên đưa đan phương cho hắn.
Hơn nữa Lăng Huyền Thiên giúp hắn thực sự quá nhiều.
Hắn sao có thể tiếp tục nhờ vả Lăng Huyền Thiên.
Vì vậy cũng chỉ có thể lấy thiên phú cùng thánh thể của mình ra, bởi vì hắn biết Lăng Huyền Thiên ưa thích chính là không linh thánh thể của hắn.
“Cái gì?”
“Tiểu tử này đang ảo tưởng sao?”
“Thánh chủ? dựa vào hắn?”
…
— QUẢNG CÁO —
Trịnh Dương vừa nói ra câu này toàn bộ đám người ở đây đều nhìn hắn như một tên ngáo vậy.
Thánh chủ a.
Đây chính là thánh phiệt môn chi chủ.
Vị trí này cũng chỉ có thể được tuyển chọn từ thánh tử tại Thánh phiệt môn.
Có nghĩa là Trịnh Dương không chỉ phải thể hiện bản thân mình ở Bắc Phiệt môn.
Mà còn phải từ Bắc Phiệt môn tiến đến Thánh phiệt môn tại Trung châu.
Sau đó tại nơi này bày ra thiên phú của mình.
Hơn nữa tu vi còn phải đứng đầu trong đám tiểu bối của Thánh phiệt môn.
Nhưng điều này có khả năng sao?
Đừng nói là Thánh phiệt môn, cho dù là tại Bắc Phiệt môn tùy tiện túm một nắm cũng có rất nhiều người tu vi xa xa Trịnh Dương a.
Đứng tại bên cạnh Trịnh Dương là Hạ Như Ân thì lại khác.
Đôi mắt nàng có chút sáng lên nhìn hắn.
Tuy nàng cũng nghĩ Trịnh Dương hẳn là không có khả năng thành Thánh Phiệt môn thánh chủ.
Nhưng chỉ với câu nói này của hắn, đã chứng minh hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều thánh tử khác mà nàng từng gặp tại Bắc Phiệt môn.
Đây không phải là vấn đề tu vi.
Mà là ý chí cùng niềm tin.
Lăng Huyền Thiên nghe Trịnh