Thời khắc căng thẳng qua đi, tinh thần nàng dần dần dịu lại, và nàng cũng nhận ra mình còn cần có Phi Bằng bên cạnh trên bước đường truy tìm bá phụ và gia quyến.
Bởi vậy nàng dịu giọng bảo Phi Bằng :
- Huynh đừng nói nữa, hãy để cho muội được yên.
Nghe Linh Phụng trở lại với lời xưng hô huynh muội, Phi Bằng mừng rỡ vô cùng.
Gã lắp bắp :
- Vâng, huynh xin im lặng và nếu muội muốn huynh phải câm nín luôn huynh cũng vui lòng, miễn là muội đừng hờn oán huynh thôi.
Rồi gã nói tiếp :
- Bây giờ đôi ta nên rời khỏi nơi này.
Ánh mắt buồn rầu của Linh Phụng liếc nhìn gã trai :
- Chúng ta sẽ về đâu?
Phi Bằng đáp nhanh :
- Ta nên về Thiên Nam trấn, nơi ấy thuận tiện cho muội dưỡng sức và là điểm giao lưu của các đoàn bảo tiêu, thương khách. Nó sẽ thuận lợi trong việc thăm dò tin tức bá phụ.
Linh Phụng đáp gọn :
- Xin tùy ý Tống huynh...
Niềm vui tràn ngập trong lòng, Phi Bằng đưa Linh Phụng ra khỏi vạt rừng nhỏ.
Trông thấy trang trại của một sơn nhân bên sườn núi, Phi Bằng vào mua một con ngựa khỏe. Gã đưa Linh Phụng lên lưng ngựa và cùng nhau di chuyển về hướng Thiên Nam trấn.
Nơi thị trấn đông vui này, Phi Bằng thuê một phòng trọ tạm ngụ để dò tung tích Kim Điêu Đại Kiệt.
Toan tính của Phi Bằng đã sai lầm.
Vì ở nơi thị trấn đông vui, Linh Phụng thường trông thấy những tao nhân mặc khách, những người lịch sự phong lưu chẳng khác Vương Hán Sơn ngày nào. Còn Phi Bằng cũng là một công tử nhưng phong cách thô bỉ của gã khác hẳn Hán Sơn...
Sự nhớ thương kết tụ thành trầm uất và Linh Phụng ngã bệnh nằm liệt một nơi chẳng còn thiết đến ăn uống gì nữa. Thân hình nàng tiều tụy nhanh chóng không ngờ khiến Phi Bằng hoảng