Phi Bằng vòng tay, cúi đầu :
- Đại tạ đại phu, tại hạ sẽ đến cầu Thần Y Hồ Điệp.
Vị thầy thuốc thở dài :
- Nhưng ngươi chẳng dễ gì cầu được ông ấy đâu.
Chẳng hiểu Chung Đức đại phu muốn nói gì, Phi Bằng hấp tấp hỏi lại :
- Bẩm đại phu, tại sao khó thỉnh được vị thần y ấy?
Chung Đức đại phu đáp lơ lửng :
- Ngươi cứ đến được Hồ Điệp cốc rồi sẽ biết.
Dứt lời, ông ta bỏ đi thẳng chẳng thèm nhận khoản bạc nén thù lao của Phi Bằng.
Tương tư và tuyệt vọng...
Nỗi trầm uất tạo nên căn bệnh ngoài cả nhận thức của Linh Phụng tiểu thư. Thấy Phi Bằng nhiệt tình săn sóc, mời thầy chạy thuốc mà bệnh của mình chỉ nặng thêm. Linh Phụng buồn rầu bảo Phi Bằng :
- Thôi, cái số của muội chắc là không còn hy vọng được gặp song thân và bá phụ. Vậy Tống huynh nên đưa muội tới một ngôi chùa nào gần đây để muội được nghe chuông mõ kinh kệ ít hôm, thanh thản tinh thần nhẹ nhàng qua bên kia thế giới.
Phi Bằng vội nắm bàn tay Linh Phụng :
- Linh muội chớ nên tuyệt vọng. Huynh sẽ đưa muội đến một ngôi chùa... Nhưng là để muội được ở nơi yên tĩnh, nhờ sự chăm sóc của các vị tăng ni. Còn huynh tìm lên Hoàng Thạch sơn, Hồ Điệp cốc thỉnh Hồ Điệp Thần Y chữa bệnh cho muội, nhất định muội sẽ bình phục trong thời gian rất ngắn.
Linh Phụng gượng mỉm cười :
- Tùy ý Tống huynh, còn muội muốn vào chùa chỉ là để được thanh thản tâm hồn.
Qua ngày sau, Tống Phi Bằng đã đưa được Linh Phụng tới chùa Lôi Âm. Sẵn đức từ bi hỉ xả, các vị tăng ni cho nàng tiểu thư được nghỉ ngơi trong hậu liêu dưỡng bệnh.
Thu xếp xong cho Linh Phụng, Phi Bằng lên đường tìm