Vèo.
Vừa lúc ấy cậu trai ngoài cửa cũng đã lao vào, miệng la lớn :
- Sư phụ, vị tiểu khách này không tuân theo bố cáo của bản cốc.
Phi Bằng trừng mắt nhìn lão nhân mới đến bảo :
- Thưa đây có phải là Hồ Điệp Thần Y?
Ông lão gật nhẹ :
- Chính phải.
Phi Bằng mừng rỡ :
- Kính chào Thần Y Hồ Điệp.
Gã vòng tay, cúi đầu rồi không chờ ông hỏi đã nói ngay :
- Bẩm thần y, do được đại phu Chung Đức hướng dẫn, tiểu sinh tới đây thỉnh cầu thần y trị tâm bệnh cho tiện muội hiện cư trú trong chùa Lôi Âm.
Hồ Điệp Thần Y nhíu đôi mày bạc :
- Hừm, cái lão Chung Đức lẩm cẩm và rắc rối. Ta đã ngưng nhận bệnh nhân từ lâu, sao lão còn bảo tiểu khách tới đây?
Tỏ vẻ ngạc nhiên, Phi Bằng hỏi :
- Cứu chữa bệnh nhân là thiên chức của người thầy thuốc, quả thật tiểu sinh rất kinh ngạc khi thấy thần y từ chối hành nghề.
Thần Y Hồ Điệp gật gù :
- Tiểu khách ngạc nhiên cũng phải, song chỉ vì cậu chưa rõ nguyên do của việc này đấy thôi.
Ngắm nhìn Phi Bằng suốt từ đầu tới chân, rồi Hồ Điệp Thần Y trỏ một ngón tay chỉ vào trong :
- Tiểu khách vào đây, ta sẽ cho biết nguyên cớ.
Ông lại nhìn gã đệ tử còn đứng đó rồi phẩy tay :
- Khúc Tiểu Đồng, pha trà đãi khách.
Theo bước thần y vào trong, Phi Bằng được mời ngồi bên tảng thạch bàn mát lạnh.
Thần Y Hồ Điệp trầm giọng :
- Cách đây khoảng nửa năm, trong vùng này phát bệnh trầm trọng. Chỉ có một chứng đậu mùa mà lương y chữa không nổi, bệnh nhân chết rất nhiều, tạo thành trận dịch khủng khiếp. Lúc đó chỉ có ta chẩn đúng mạch từng người mới cứu sống nhiều nhân mạng. bệnh nhân mỗi ngày kéo tới Hồ Điệp cốc đông như trẩy hội. Một hôm ta đang trị bệnh cho đông đảo bệnh nhân, thì tướng cướp núi Dương Mộ sai lâu la triệu ta lên núi trị bệnh thổ tả thời khí cho