Cẩm Tiên và Hán Sơn cùng đi theo một lối đường mòn đầy cỏ mọc. Đáy vực mở ra một vùng đất rộng bao la cùng những hang động chập chùng... nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một bóng người.
Đôi mắt vẫn dõi tìm bốn hướng, Cẩm Tiên lại bảo :
- Biết đâu chừng những dấu chân người kia cũng là bao kẻ bị lọt xuống đáy vực, cố gắng tìm cách vượt lên nhưng đành chịu chết thôi.
Hán Sơn nhíu mày :
- Nếu có người chết thì ta phải thấy những bộ xương chứ?
Nở nụ cười, Cẩm Tiên nắm tay Hán Sơn :
- Vương ca nói đúng, có lẽ đôi ta sẽ chẳng đến nỗi chết khô dưới đáy vực này.
Trỏ tay qua một phía, Hán Sơn tươi nét mặt :
- Cẩm muội có nhìn thấy dòng suối đằng kia không? Dưới này còn có ánh sáng, cây cỏ và suối nguồn nước ngọt. Người thì ta chưa thấy song những con thỏ vừa chạy qua chứng tỏ nơi đây có động vật, còn dòng khe suối kia làm gì chẳng có cá tươi làm sao chúng ta sợ bị chết khô?
Chàng gật gù tiếp :
- Cái khó là phải làm sao trở lên miệng vực, còn điều kiện sinh sống ở dưới này ta chẳng cần lo lắng.
Hai người đi bên nhau thấy hang nào cũng bước vào. Cẩm Tiên thấy được những vật dụng như nồi, chảo, chén bát và những vật dụng khác rải rác trong các hang thì vui mừng lắm :
- Đúng là đáy vực này đã từng có người ở. Nhưng họ đã đi đâu hết rồi?
Xem kỹ từng món vật