Sau giấc ngủ mê mệt, Phi Bằng bừng tỉnh. Điều gã cảm nhận đầu tiên là không thấy bóng dáng Linh Phụng đâu cả. Nhỏm dậy gã ra khỏi hậu liêu, dạo quanh vườn chùa Lôi Âm vẫn không thấy cô gái.
Linh Phụng đột nhiên biến dạng, Phi Bằng thoáng nghi ngại nàng có hành động bí ẩn gì đây.
Gã ra trước cổng chùa gặp một tiểu tăng đang ngồi cặm cụi nhổ cỏ, liền hỏi thăm :
- Tăng huynh có thấy tiểu thư ở trong hậu liêu đi ra ngoài chăng?
Chú tiểu tăng trỏ ta về hướng đông :
- Có, tôi thấy tiểu thư đi qua phía ấy đã nửa buổi rồi...
Phi Bằng giật mình vì khả năng phi hành của Linh Phụng đã đi nửa buổi là vượt một quảng đường xa lắm.
Vội cám ơn chú tiểu tăng, rồi Phi Bằng trổ thuật khinh thân đề khí lao vùn vụt theo hướng đông. Gã cũng theo cầu may vậy thôi, chẳng biết chắc nàng đã tới địa điểm nào.
Nhưng khi băng qua một cánh rừng, đôi mắt Phi Bằng chợt sáng lên. Gã vừa trông thấy chiếc khăn thêu của Linh Phụng rơi trên cành lá.
Gỡ mảnh khăn cầm trên tay, Phi Bằng lẩm bẩm :
- Ta theo nàng đúng hướng rồi đây.
Phi Bằng tiếp tục vượt qua cánh rừng trước mặt gã là một thung lũng đầy bụi gai, quang cảnh thật hoang vắng.
Gã lắc đầu chán nản :
- Ôi, lẽ nào Linh Phụng đến thung lũng gai góc này làm gì...
Vừa định quay về hướng khác, Phi Bằng chợt nhật ra một dải dây lưng màu xanh nhạt phất phơ trên một bụi gai.
Đúng là dải thắt lưng của Linh Phụng...
Vui mừng kêu lên nho nhỏ, Phi Bằng lao xuống thung lũng và nhận ra những