Kim Điêu Đại Kiệt, Sơn Đông Tuyệt Thủ, Thượng Quan Linh Phụng và lão câm Trương Lộng phi hành vùn vụt trong lòng vực sâu.
Song hành bên điệt nữ, Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long không khỏi thắc mắc :
- Muốn luyện được phần đầu Thiên Chiêu Sưu Lục rất cần chân khí thâm hậu. Bằng cớ rõ ràng là Tống Phi Bằng đã bị tẩu hỏa nhập ma, còn con đã luyện nội khí tới đâu mà tiếp thụ nổi hơn ba trăm chiêu đầu.
Linh Phụng đáp ngay rất thật thà :
- Bẩm bá phụ, nội lực của con chẳng hơn gì Tống Phi Bằng. Nhưng từ lúc lọt vào hang tối, con ăn một chiếc nấm thơm trên vách đá cho qua cơn đói khát, tự nhiên thấy nội lực tăng tiến lạ lùng, sinh khí sung mãn siêu tuyệt. Bởi vậy con cứ can đảm luyện nửa pho Thiên Chiêu Sưu Lục và tiếp thu không đến nỗi khó khăn.
Thượng Quan Kỳ Long chưa kịp nói gì thì Thái Kình Ngạc đã kêu lên :
- Trời ơi, như vậy là con gặp may chưa từng thấy. Con đã được ăn loài nấm Thượng Đẳng Thiên Hương, ba trăm năm mới nở trên vách đá một lần trong vực sâu ẩm thấp. Người có võ công được ăn nấm này công lực tăng tiến như rèn luyện mấy mươi năm.
Kim Điêu Đại Kiệt mừng vui lộ trên gương mặt :
- Như vậy là dòng họ Thượng Quan còn đại phúc. Con sẽ là người hưng môn phục phái rửa sạch gia thù. Con hãy quên đi những tai biến vừa qua vì con sẽ là võ lâm chi bảo, sau khi tiếp thu hết bộ Thiên Chiêu Sưu Lục tuyệt thế võ công.
Linh Phụng chẳng cảm thấy hoàn toàn sung sướng như lời bá phụ, vì nàng vẫn đeo đẳng mối tuyệt tình trong tâm não, và trong lúc này nàng còn e ngại bởi sắp phải chạm mặt với Hán Sơn.
Nhưng vì nghĩa lớn, Linh Phụng đành phải lặng im tiếp tục phi hành bên cạnh bá phụ.
Lát sau Kim Điêu Đại Kiệt trỏ tay :
- Hang động ấy... sau rặng cây xanh kia.
Sơn Đông Tuyệt Thủ thở phào :
- Lão huynh cất giấu phần hậu chiêu trong hang động ấy à?
Thượng Quan Kỳ Long gật đầu quả quyết :
- Chính nơi đó không sai.
Cả bốn người cùng lúc phóng vèo xuống trước một hang động bên rặng cây xanh xum suê tàn lá.
Kim Điêu Đại Kiệt nhanh chân bước qua cửa hang.
Bỗng ông nhìn sững, rồi gằn giọng :
- Hừm, có kẻ nào đã lọt vào hang động này rồi.
Sơn Đông Tuyệt Thủ nóng nảy :
- Lão huynh hãy kiểm soát xem còn nửa pho bí kíp chăng?
Linh Phụng cũng nói :
- Bá phụ cất giấu ở góc nào, để con cùng tìm kiếm?
Thượng Quan Kỳ Long phẩy tay :
- Hãy bình tĩnh, để ta xem...
Tiến lại phía hốc đá nơi cất giấu nửa pho bí kíp, Thượng Quan Kỳ Long lùa bàn tay vào trong hốc đá sâu.
Ông quay lại, lắc đầu :
- Không còn cuộn da ở đây nữa.
Thái Kình Ngạc la lớn :
- Thôi rồi, đã có kẻ đoạt mất pho hậu chiêu...
Tiếng nói của ông vừa dứt thì một bóng người từ lòng hang sâu xuất hiện, gương mặt dài với hai vết thẹo dài trên má.
Chàng trai nói :
- Phải, đã có người lấy nửa pho bí kíp đi rồi.
Linh Phụng kêu lên :
- Vương Hán Sơn.
Kim Điêu Đại Kiệt trừng mắt nhìn :
- Hán Sơn, con trai của Hắc Ưng Vương Hán Đạo đây sao?
Cố dằn xúc động, Linh Phụng đáp :
- Đây chính là Hán Sơn, chàng ta mang mặt nạ đấy.
Chàng trai đưa tay gỡ mặt nạ, rồi bước lại gần Linh Phụng :
- Linh muội, tại sao muội lại tránh mặt huynh?
Lùi lại vài bước, Linh Phụng run giọng :
- Chuyện của muội rất rắc rối. Sau này huynh sẽ hiểu. Bây giờ công việc trước mắt là phải tìm ra kẻ đang giữ nửa pho Thiên Chiêu Sưu Lục.
Hán Sơn nói ngay :
- Kẻ ấy là Miêu Khả Tú, bạn rất thân của muội đó.
Linh Phụng ngạc nhiên :
- Miêu Khả Tú à? Cô ta đâu rồi?
Trỏ ra phía ngoài, Hán Sơn bảo :
- Cô ấy đổi tên là Cẩm Tiên, đã lấy nửa pho bí kíp tìm nơi hành công luyện khí.
Thượng Quan Kỳ Long trầm giọng :
- Nguy rồi, cô gái ấy làm sao đủ chân dương nội khí. Coi chừng cô ta sẽ nguy đến tính mạng.
Hán Sơn liền nói :
- Vãn bối đã can ngăn. Sau khi bị hôn mê