Nhìn gương mặt thảm sầu của Thượng Quan Linh Phụng, Cẩm Tiên lo lắng :
- Linh tỷ! Chuyện gì đã xảy ra cho Vương ca?
Như động mối thương tâm, hai giọt lệ lăn dài xuống má Thượng Quan Linh Phụng.
Nàng nghẹn ngào chưa đáp.
Cẩm Tiên kinh hãi lắc vai Thượng Quan Linh Phụng :
- Kìa! Sao Linh tỷ lại khóc? Vương ca đã sao rồi?
Khẽ lắc đầu, Thượng Quan Linh Phụng buồn bã :
- Không làm sao cả. Nhưng ngu tỷ đã vĩnh viễn xa chàng rồi.
Cẩm Tiên hốt hoảng :
- Linh tỷ! Vương ca đã chết rồi ư?
- Chàng không chết. Chàng hãy còn sống ở trên ngọn núi kia.
Buông tiếng thở phào như trút đi một gánh nặng, Cẩm Tiên hỏi dồn :
- Thế tại sao Linh tỷ lại vĩnh viễn xa Vương ca.
Thượng Quan Linh Phụng nắm chặt bàn tay Cẩm Tiên :
- Miêu muội muốn biết lắm ư?
- Muội muốn biết lắm. Linh tỷ hãy nói cho muội nghe.
Đắn đo một lúc Thượng Quan Linh Phụng thở dài :
- Ngu tỷ xa chàng chỉ vì một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ngu tỷ quá xấu hổ nên không muốn gặp chàng nữa.
- Tại sao Linh tỷ phải xấu hổ.
- Tại vì ngu tỷ đã thất thân với một kẻ khác.
Sững người một lúc, Cẩm Tiên la lên :
- Ai?
- Tống Phi Bằng.
Rụt bàn tay trong tay Thượng Quan Linh Phụng, Cẩm Tiên đứng dậy hét to :
- Dâm tặc! Ta sẽ giết ngươi.
Lẹ tay chụp lấy Cẩm Tiên, Thượng Quan Linh Phụng kéo nàng ngồi trở xuống :
- Miêu muội chớ nên vọng động. Chính ngu tỷ đã định giết hắn nhưng Thượng Quan bá phụ cản lại.
Cẩm Tiên hằn học :
- Tại sao Thượng Quan sư bá lại cản Linh tỷ?
- Tại vì hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma sắp chết đến nơi và giết hắn bọn giang hồ đồn đãi tai hại đến thanh danh Thượng Quan gia bảo.
Ngưng lại rồi nàng tiếp :
- Bây giờ ngu tỷ có một chuyện yêu cầu Miêu muội.
Giọng Cẩm Tiên dịu lại :
- Linh tỷ cần muội chuyện gì?
- Ngu tỷ muốn nhờ Miêu muội chăm sóc cho Vương ca.
Cặp