Thượng Quan Linh Phụng lắc đầu :
- Miêu muội đã lầm. Một người đàn ông trong cuộc đời dù phóng khoáng đến đâu nhưng về mặt tình yêu cũng đều ích kỷ, nhỏ nhặt như nhau. Chính đêm trước Vương ca đã dùng mấy câu khơi lại vết thương lòng của ngu tỷ, ngu tỷ đã khóc hết nước mắt và viết lá huyết tâm thư vĩnh biệt chàng.
Cẩm Tiên sửng sốt :
- Linh tỷ! Quả thật có chuyện đó sao?
Thượng Quan Linh Phụng gật đầu :
- Ngu tỷ dối gạt Miêu muội làm gì. Chính vì vậy ngu tỷ mới dám yêu cầu muội săn sóc cho Vương ca. Bời ngu tỷ hiểu rõ muội đã yêu chàng và chàng cũng có nhiều cảm tình với muội...
Khẽ cắn vành môi ngẫm nghĩ giây lâu, Cẩm Tiên nhè nhẹ lắc đầu :
- Cho dù cảnh ngộ nào muội cũng không thể hành động như thế được, từ lâu muội đã coi Linh tỷ như người chị ruột của mình, có lẽ nào thân muội lại đoạt chồng của chị.
- Miêu muội không nên câu nệ điều nhỏ nhặt ấy. Chuyện luân lý đó chỉ dành cho những kẻ bình thường ở thế gian. Người giang hồ phải ngộ biến tùng quyền. Hai tỷ muội cùng lấy một chồng cũng có sao đâu, muội có biết không chính ngu tỷ đã sớm nghĩ ra điều này rồi. Giá nếu chàng muốn thành hôn cùng ngu tỷ thì trong đó cũng có phần của muội.
Hai má đỏ bừng lên vì thẹn, một lúc Cẩm Tiên chợt hỏi :
- Còn Linh tỷ thì sao?
Thượng Quan Linh Phụng đáp giọng thảm buồn :
- Ngu tỷ sẽ đi đến tận cuối chân trời sống cô độc cho đến hết kiếp này.
Cẩm Tiên kinh hãi la lên :
- Không thể được. Vậy Linh tỷ đi đâu muội sẽ theo đó. Tỷ tỷ và muội sẽ chết