Bật cười khanh khách, Phi Bằng lẹ miệng :
- Thật vô cùng cảm động thấy Thất phái võ lâm đã quan tâm đến pho võ công tuyệt học ấy. Nhưng cho tới nay Linh Phụng tiểu thư chưa hề được trông thấy Thiên Chiêu Sưu Lục, đừng nói chi đến việc nắm được pho bí kíp ấy trong tay.
Đại sư Liễu Phẩm lắc đầu :
- Thí chủ nói vô lý, tiểu thư Linh Phụng không giữ bí kíp thì còn ai.
Ông chợt gật gù :
- Bần tăng hiểu rồi, nếu Linh Phụng tiểu thư không giữ Thiên Chiêu Sưu Lục thì pho bí kíp chỉ có trong tay Tống thí chủ.
Thượng Quan Linh Phụng nổi giận thét lên :
- Thất đại phái các vị mới thật vô lý và tàn nhẫn. Bá phụ ta tuyệt tích, thúc phụ ta qua đời, bọn Vạn Độc Quỷ môn đốt phá Thượng Quan sơn trang, song thân và hai đệ đệ ta mất tích... các vị chẳng hề cứu giúp và trừ khử bọn ma giáo bạo tàn, chỉ lo tranh giành Thiên Chiêu Sưu Lục, truy bức đứa con lưu lạc. Ta nói thật, nếu pho bí kíp có trong tay, ta cũng chẳng trao cho các vị đâu.
Liễu Phẩm đại sư cất giọng u trầm :
- Thượng Quan tiểu thư, trước quần hùng xin hãy thận trọng lời nói.
Vừa lúc ấy một đạo sĩ từ sau lưng đại sư phóng vút ra.
Ông ta nói rổn rảng :
- Bạch đại sư, với bọn trẻ ranh ngoan cố xin đại sư chớ phí lời. Hãy để bần đạo xử trí.
Tống Phi Bằng cười gằn :
- Tại hạ xin lãnh giáo.
Đạo sĩ nổi giận, vểnh râu, giương song thủ đẩy ra hai luồng kình khí như sóng bủa đầu ghềnh, xô ập vào chàng trai.
Liễu Phẩm đại sư vội thét :
- Lục Hành đạo hữu, xin hãy dừng tay.
Nhưng không còn kịp nữa, kình khí của đạo sĩ đã cuồn cuộn úp lên vị trí của Phi Bằng.
Mặt đỏ rần lên, Phi Bằng xuất chiêu đẩy ngược lại một luồng áp khí như vũ bão. Cả cục trường đều phải giật mình.
Bùng Bùng, tiếng nổ dội tung một vùng cây cỏ, sườn đá sạt lở tung bay.
Mọi người ngó lại đã thấy Lục Hành đạo sĩ bắn lùi cả trượng, thân hình vật vờ, tay ôm ngực, miệng phun ra một vòi máu.
Công lực của gã trai làm đám đông dạt hẳn ra,