Giữa dòng suối, Cẩm Tiên cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng vây của bốn gã lùn quái dị.
Dường như bốn gã chắc chắn cô gái này không thoát khỏi vòng vây nên chỉ đùa giỡn khoát nước tung tóe vào nàng. Nhờ vậy Cẩm Tiên bơi nhanh vào bờ.
Hán Sơn vươn mình toan phóng vút xuống nước giao đấu với bọn lùn kỳ quái kia. Trong lúc này chàng không thể bỏ mặc cô gái lâm nạn. Nhưng Cẩm Tiên lại la lớn :
- Vương ca, quăng y phục cho muội trước đã.
Vèo... bộ y phục của Cẩm Tiên rời khỏi tay chàng trai bay nhanh xuống bờ suối. Song một gã lùn đã phóng mình lên như chiếc pháo thăng thiên, gã vươn tay chụp dính bộ y phục rồi cười rẽ lên.
Ùm. Gã buông mình xuống suối, tay cầm bộ y phục đưa lên khỏi đầu và la oang oang :
- Ta có bộ y phục trong tay thì người đẹp phải thuộc về ta.
Những tiếng la khác vang lên :
- Nói nhảm, người đẹp cần gì y phục, ta trông thấy nàng trước thì nàng là của ta.
- Láo láo, dang ra cho ta chụp nàng kẻo nàng trốn mất.
Cẩm Tiên cuống quýt, quyên cả e lệ cứ trần trụi phóng mình lên bờ miệng gào thật lớn :
- Vương ca, mau cứu muội.
Bộp... bộp...
Những cánh tay vươn tới chụp lấy tay chân Cẩm Tiên. Bọn người quái dị này tuy lùn nhưng thật lanh lẹ và có những thế Cầm Nã siêu tuyệt chụp cứng cô gái ngay.
Vút... Vương Hán Sơn đã lao xuống suối, lướt nhanh đến chỗ Cẩm Tiên lâm