Hán Sơn hết sức chống chọi với bọn lùn quái dị. Nhưng chàng chỉ còn có thể xoay mình nhanh chóng tránh né thứ vũ khí bùn đất dữ dội của bốn đối thủ luân phiên quật vào chàng bằng nhiều chiêu kỳ quái. Cứ mỗi lần không né tránh kịp là Hán Sơn phải triển vận nội lực chịu đựng một tảng sình giáng vào cơ thể làm lục phủ ngũ tạng của chàng rung chuyển mắt đổ hào quang, thất khiếu rịn máu.
- Vương ca, Vương ca...
Tiếng kêu của cô gái vẫn vang vọng nhưng Hán Sơn đành bất lực bởi sức tấn công vũ bảo của bốn gã lùn.
- Ha ha ha... Tội nghiệp thằng tiểu tử, cho nó một cục Mê Hồn Xích Thố để ta rảnh tay rước người đẹp đi cho rồi.
Chàng trai giật mình, trừng mắt nhìn gã lùn vừa ra lệnh ấy. Nhưng chàng chưa kịp nhìn rõ gương mặt quái đản của gã thì một tảng đất đỏ như máu đã xé gió bay tới, vụt thẳng vào mặt chàng. Hán Sơn nghiêng đầu né tránh song đã quá muộn...
Bộp... Tảng đất đỏ như máu ấy đập thẳng vào mũi chàng.
Hán Sơn vừa đau đớn vừa cảm nhận một mùi hôi thối quái lạ xộc vào hai lỗ mũi và chàng ngất lịm đi vì chất Mê Hồn Xích Thố của bọn người lùn.
Gã quái nhân vừa