Phịch.
Người bịt mặt buông chàng trai trên vai xuống tấm nệm cỏ giữa hang sâu làm một lão nhân đang ngồi sau thạch bàn đọc sách phải ngước lên nhìn :
- Ôi, lão huynh đã về, còn mang theo của nợ gì thế kia?
Người bịt mặt đưa bàn tay vuốt nhanh, gỡ mảnh khăn đen, diện mạo lộ rõ một lão nhân quắc thước.
Ông hừ một tiếng rồi đáp :
- Nó là Vương Hán Sơn đấy.
- Con của Thiết Chưởng Hắc Ưng Vương Hán Đạo à?
- Chính nó đấy Thái lão đệ ạ.
Ông lão họ Thái rời khỏi thạch bàn, bước lại gần chàng trai đang nằm trên nệm cỏ. Ông đưa tay bắt mạch nhìn sắc diện chàng trai và ngó người bạn già :
- Sao nó ra nông nỗi này vậy lão huynh? Kinh mạch xáo trộn thần trí hôn mê, hẳn là nó đã bị ma công hãm hại, phải chăng Thượng Quan lão huynh vừa đem nó về từ một ma động?
Thượng Quan lão nhân đáp nhanh :
- Chẳng phải từ một ma động, mà từ suối Nhạn Sầu trong tay yêu nữ Huệ Tiên đấy.
Thái lão nhân gật đầu :
- Ngu đệ đã hiểu. Nhưng Vương tiểu tử này đã trúng độc ra sao?
Đưa tay rờ mũi Hán Sơn, Thượng Quan lão nhân bảo :
- Nó bị Huệ Tiên sử dụng Nhiếp Hồn đại pháp mê hoặc, định cho uống rượu Thiên Hoa và ăn các thứ độc vị hưng dương để vào cuộc mây mưa. Ngu huynh phải ra tay giải cứu, không ngờ thằng nhỏ hít quá nhiều Bạch chân khí của yêu nữ nên nội lực phân tán thần trí hôn mê, ngu huynh chẳng dám kéo dài trận giao tranh phải đưa gấp nó về đây.
Thở dài một tiếng, Thái lão nhân lắc đầu :
- Ôi, chỉ vì lão huynh và ngu đệ còn chưa lộ diện chốn giang hồ nên lũ điệt nhi phải mang nhiều tai họa.
Thượng Quan lão nhân nhíu đôi mày bạc :
- Tại sao chúng ta chưa thể lộ diện trong lúc này thì lão đệ đã