Qua bốn mươi lăm chu thiên truyền dương trục độc từ thượng đỉnh chàng trai đã tỏa lên một luồng khí trắng mờ ảo, sắc diện chàng ta ửng hồng mồ hôi rịn khắp châu thân.
Thượng Quan lão nhân thu tả chưởng về, miệng nói nhanh :
- Thế là đủ, chỉ cần một viên Hoàn Kiện đơn nữa thôi.
Thái lão nhân nhoài mình qua một bên, đặt Hán Sơn ngồi dựa hẳn vào vách đá rồi lấy trong bọc ra một hoàn thuốc màu đỏ, lẹ tay bỏ vào miệng chàng trai giữa lúc Hán Sơn còn nhắm nghiền đôi mắt.
Có tiếng thở nhẹ bên cạnh cùng lời nói của Thượng Quan lão nhân :
- Xong rồi đấy, Hoàn Kiện đơn tan hết trong miệng là nó sẽ tỉnh lại bởi độc khí không còn nữa.
Đưa mắt ngắm nhìn chàng trai, Thái lão nhân chợt kêu lên :
- Ôi, Thiết Chưởng Hắc Ưng Vương Hán Đạo là người diện mạo phương phi sao con trai ông ta có dung nghi quái gở thế kia? Chắc nó mang mặt nạ giả trang rồi?
Vuốt râu mỉm cười, Thượng Quan lão nhân bảo :
- Nó mang mặt nạ da người đấy, tinh mắt như lão đệ còn phải hỏi làm gì nữa?
- Tiểu tử mang mặt nạ mà lão huynh nhận ra nó là Vương Hán Sơn à?
- Ngu huynh đã theo dõi nó, chỉ cần thấy tiểu tử xuất ngón đòn Song Chỉ Xuyên Tâm là ngu huynh nhận ra. Lạ một điều là Vương tiểu tử chỉ học được ở cha hắn một ngón võ công duy nhất nên hắn đã suýt lâm nguy trước quán rượu trong tay bọn Vạn Độc Quỷ môn...
- Lần ấy lão huynh cũng cứu tiểu tử ư?
- Ta đã chuẩn bị ra tay nhưng Tế Điên hòa thượng đã xuất thủ trước ta, Lôi Âm thần chuỗi của vị sư khùng này đã kịp thời cứu nguy cho tiểu tử.
- Lạ thật, Tế Điên hòa thượng không ra mặt tiễu trừ bọn Vạn Độc Quỷ môn nhưng ông luôn giải cứu những nạn nhân của chúng.
- Chẳng có gì lạ đâu, hẳn là nhà sư khật khùng mà võ công siêu tuyệt này còn chờ thời cơ thuận lợi như huynh đệ chúng ta thôi.
Thái lão nhân trầm giọng :
- Bây giờ lão huynh định chu toàn cho Vương tiểu tử cách nào đây?
Thượng Quan lão nhân thở dài :
- Vương Hán Đạo lâm nạn phải đưa gia quyến ẩn cư, Vương Hán Sơn chưa được truyền thụ võ công chẳng hiểu vì lý do gì nhưng lòng dạ thủy chung của hắn với Linh Phụng khiến ta quý mến. Ra chốn giang hồ mà chỉ có ngón Song Chỉ Xuyên Tâm thật là nguy hiểm. Vậy ta nên truyền cho hắn một môn công phu đủ để phòng thân, cự địch.
Thái lão nhân lắc đầu :
- Lão huynh định rút ra một bài trong Thiên Chiêu Sưu Lục đó ư? Không thể như thế được vì nếu lộ một phần bí kíp này có thể gây nguy hại khó lường cho tiểu