Lưu Minh Kiến là thương nhân, cảm tạ là cảm tạ, sinh ý là sinh ý, nén hưng phấn để kiểm tra.
Xem chừng một tuần trà, y gật đầu: "Một thanh cửu phẩm thượng, hai thanh bát phẩm hạ. Sư huynh, tại hạ trả chín nghìn năm trăm khối linh thạch."
Còn cao hơn Tôn Lập dự liệu nên gã gật đầu: "Được, bất quá mỗ không cần linh thạch, còn nhớ danh sách lần trước chứ? Bốn thanh phi kiếm này của các hạ, chuẩn bị nguyên liệu ỗ, còn lại hai nghìn khối linh thạch lần tới mỗ trả."
Lưu Minh Kiến sảng khoái: "Không thành vấn đề!"
Tôn Lập không ngờ phi kiếm đáng tiền như thế, gã qua đêm ở Côn Bằng thương hiệu, sáng hôm sau về Tố Bão sơn.
Lần này về trong thời gian quy định nội, sơn môn đệ tử không khó dễ gì.
Nghe tiếng cửa phòng Tôn Lập mở, Giang Sĩ Ngọc hé cửa thò đầu ra: "Tôn Lập, có tin vui! Tô Tiểu Mai đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, tối nay mời chúng ta ăn cá nướng chúc mừng!"
Tôn Lập nhìn y: "Vì sao ngươi nói to thế hả?"
Giang Sĩ Ngọc đỏ mặt: "Không sao, ta đang tu luyện, nhớ đấy."
Tôn Lập cười lạnh: "Ngươi tu luyện Hoan hỉ thiền hả?"
Giang Sĩ Ngọc đỏ mặt đóng cửa phòng. Tôn Lập ha cười ha hả, về phòng đoán: Giang Sĩ Ngọc hiện giấu Đông Phương Phù hay Lý Tử Đình trong phòng? Chắc là Đông Phương Phù, nàng ta thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng thì có thời gian.
Tiếng mở cửa cực nhỏ vang lên, gã vểnh tai, lén nhìn qua khe cửa.
Quả nhiên, Giang Sĩ Ngọc thò đầu ra nhìn, xác định an toàn xong mới mở cửa thò tay vào vẫy vẫy.
Đông Phương Phù đỏ mặt đi ra.
Tôn Lập cười thầm: quả nhiên.
Tiếp theo lại có bóng người, Lý Tử Đình đi nhanh ra.
Tôn Lập ngạc nhiên: hay cho Giang Sĩ Ngọc!
Giang Sĩ Ngọc đưa cả hai đi, còn nhìn sang phòng Tôn Lập thở phào quay về, Tôn Lập cười thầm.
Tôn Lập ở trong phòng cả chiều, theo lời Võ Diệu mà chuẩn bị nguyên liệu đoán khí. Tô Ngọc Đạo gom được kha khá, gã không mua nhiều từ Lưu Minh Kiến, tìm kiếm cả chiều thì được năm phần.
Tôn Lập lần trước mất bảy phần mới có được Hỏa lôi việt, lần này chỉ có năm phần thì không chắc, nếu thất bại hết thì đành dùng ngọc kiếm của Tô Ngọc Đạo.
Tô Ngọc Đạo tổng cộng có mười bốn phi kiếm, hợp lại thành thất phẩm hạ pháp khí cực kỳ trân quý. Nhưng mười ba thanh đã tan tành khi bảo lục xuất hiện, thanh còn lại là quý giá nhất, phẩm cấp nằm giữa bát phẩm và thất phẩm.
Tôn Lập hiện chỉ mong chư thần giúp mình thành công rèn được pháp khí, nếu thất bại hết thì đành dùng tạm phi kiếm.
Tâm thái này lộ ra tất bị trời đánh!
Pháp khí nằm giữa thất phẩm và bát phẩm trân quý vô cùng, Vọng Hư chân nhân cũng động lòng, mà gã chỉ "tạm sử dụng".
Y mới chỉ là tiểu tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng.
Thấy sắp tối, cửa phòng Giang Sĩ Ngọc mở, Tôn Lập nằm trên cửa sổ nhìn ra, Giang Sĩ Ngọc thò ra với vẻ “ta vẫn vất vả tu luyện".
Tôn Lập không lật tẩy: "Đến giờ rồi, đi thôi."
Chung Lâm ngại mở cửa, lướt qua cửa sổ.
Cả ba đợi bọn Tiểu Mai rồi cùng rời Vọng Sơn biệt viện.
Sơn môn Tố Bão sơn rất rộng, bên trong có mấy con sông. Sông trong núi tuy không lớn nhưng bốn mùa đầy nước, các loại cua cá rất béo, là nguyên liệu nấu ăn rất ngon.
Tôn Lập lần đầu tiên gặp Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cũng ở khe suối.
Lần ày, Tô Tiểu Mai dẫn đường, thần bí nói: "Ta phát hiện một chỗ hay lắm."
Tố Bão phái thiết lập môn phái ở đây mấy nghìn năm, nhưng núi non thế này, cao sơn thâm cốc tất có những chỗ chưa ai đến.
Tô Tiểu Mai dẫn tất cả đi vòng vèo, nhanh chóng đến một đỉnh núi Tôn Lập chưa từng tới, đi theo dốc núi thì tới một sơn cốc mọc toàn cây phong, lá đỏ như lửa, trông đẹp đẽ như biển lửa dậy sóng.
Đáy cốc rộng, toàn đá lớn cỡ căn phòng, không biết có từ năm tháng nào từ đỉnh núi lăn xuống, ở giữa các tảng đá có một con sông nhỏ chảy qua.
Nước sông trong vắt, nhất là đang tiết thu, đáy sông rực rỡ đá màu, được nước chảy qua thì lóng lánh như bảo thạch.
Cua bò trên đá, cá lội trong nước, một con rắn xanh biếc vênh vang bơi qua.
Chúng nhân hoan hô, Tô Tiểu Mai xua xua tay: "Chưa phải ở đây."
Chúng nhân ấm ức đi tiếp, con song chảy đến một bãi đá thì dừng lại, bãi đá rộng