Giang Sĩ Ngọc còn cả kinh, nói gì người khác.
"Ngươi đã là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng?!"
Tôn Lập gật đầu, ở đây toàn cùng phe nên không giấu: "Trước khi xuất sơn ta đã đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, chỉ là không có cơ hội nói rõ."
Lý Tử Đình kinh ngạc nhìn Tôn Lập, há miệng không nói gì. Tôn Lập đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng đúng là kỳ tích. Kỳ tích xuất hiện thì đánh bại Điền Anh Đông tựa hồ không phải không được.
Tôn Lập hỏi: "Bát phẩm trung pháp khí là gì?"
Chung Lâm đáp: "Là một cây chiến chùy cổ quái."
Tôn Lập máy động: "Vì sao lại là chiến chùy cổ quái?"
Chung Lâm nói: "Vật đó đích xác là phần bồi thường của Kim Phong Tế Vũ lâu nhưng chưởng giáo chân nhân cho là bị lừa."
Ai nấy hào hứng: "Sao hả?"
"Kim Phong Tế Vũ lâu đưa ra mấy pháp khí và nguyên liệu quý hiếm đến, trong đó có chiến chùy, chiến này dùng tam phẩm thượng nguyên liệu ‘Định phong thần thiết" đúc thành. Kim Phong Tế Vũ lâu cũng nói đã phái tam vị chân nhân lão tổ mới lấy ra được từ một thượng cổ di tích, chưởng giáo chân nhân liền nhận. Sau này kiểm tra mới phát hiện, thứ đó đúng là tam phẩm thượng nguyên liệu, nhưng chỉ luyện được bát phẩm trung pháp khí! Kích phát nào cũng chỉ được bát phẩm trung uy lực..." .
Chúng nhân ngạc nhiên, thượng cổ di tích thường để lại bảo vật tuyệt diệu, phế vật bát phẩm trung do tam phẩm nguyên liệu luyện chế ra kiểu này rất hiếm.
"Pháp khí đó không biết bị hạ cấm chế gì, chưởng giáo chân nhân đích thân động thủ mà không thể luyện hóa, đành bỏ đi. Nên lấy ra thưởng cho đệ tử mới."
Tôn Lập máy động, thầm hỏi: "Võ tổ, có phải không?"
Võ Diệu hoài nghi: "Có thể, bất quá hi vọng không lớn, tam phẩm thượng nguyên liệu... hơi thấp, dù đúng thì ta thấy đẳng cấp không cao."
Tôn Lập vốn không thích gì vị trí đệ nhất nhưng giờ vì phần thưởng thì cần tranh đoạt.
"Lần này bao giờ thi?"
"Bảy ngày nữa."
Chúng nhân thấy gã hỏi thì biết đã động lòng, đều tỏ vẻ vui mừng.
Tôn Lập tính toán, bảy ngày đủ để tiến bộ, tu vi dù không hơn Điền Anh Đông nhưng ngang thì không thành vấn đề.
Hiện gã có thể đồng thời thần hóa mười sáu huyệt đạo, tốc độ tu hành kinh nhân.
Xác định xong, gã thấy tất cả nhìn mình vui mừng thì cười: "Các ngươi sao thế?"
"Tôn Lập, sao hả? Đấu với Điền Anh Đông?" Giang Sĩ Ngọc "xúi bẩy".
Tôn Lập gật đầu: "Chắc năm phần là ta đánh bại được y, nhưng phần thưởng lần này ta sẽ giữ, các ngươi sao còn hưng phấn thế?"
Tô Tiểu Mai cười hì hì vỗ tay: "Điền Anh Đông tự nhận hơn người, suốt ngày ra vẻ chính nhân quân tử, nhìn kiểu gì cũng khó chịu. Trước kia không ai làm gì được y, giờ ngươi có thể thì đương nhiên phải xuất thủ. Tôn Lập, tiến lên, ta mong người giẫn nát y!"
Tôn Lập im lặng cầm một con cá nướng lên ăn, nhìn Giang Sĩ Ngọc.
Giang Sĩ Ngọc bị nhìn đến rùng mình: "Nhìn ta làm gì?"
Tôn Lập hầm hừ: "Nếu tự nhận đẹp trai là tội thì ngươi cũng phạm."
Giang Sĩ Ngọc nhảy lên như bị giẫm vào đuôi: "Đâu có..." .
Chúng nhân cười vang: “Ngươi phản ứng như thế thì chắc rồi!"
Một lúc sau, Chung Lâm xua xua tay: "Được rồi, nói vào việc chính, Tôn Lập, bọn ta mong chờ trận ngươi đấu với Điền Anh Đông!"
Tôn Lập gật đầu: "Lần này sẽ để các ngươi vừa ý, yên tâm, y không chịu nhường đâu."
Đã có thì cần tranh thủ, Tôn Lập không quan tâm người ta nói gì, mồm của người ta cơ mà, hà huống gã có đủ tư cách đó.
Giang Sĩ Ngọc hỏi: "Phần thưởng cho người đứng thứ ba là gì?"
Tôn Lập muốn lấy ngôi quán quân, thứ hai là Điền Anh Đông, Giang Sĩ Ngọc thấy không có hi vọng, trực tiếp nhắm vào ngôi thứ ba.
Chung Lâm nói luôn: "Phần thưởng cho vị trí thứ hai là liệu thương thánh dược Hồi long đơn, thứ ba là cái bảo vệ tay, cửu phẩm hạ, bị tấn công thì phát ra màn sáng che cho chủ nhân."
Hồi long đơn rất hữu dụng, Tôn Lập lần này thụ thương thì hiểu rõ tác dụng của liệu thương thánh dược.
Bất quá Giang Sĩ Ngọc hiển nhiên thích pháp khí bảo vệ tay.
Yêu tộc thân thể siêu phàm, tu hành công pháp thiên về tấn công, Giang Sĩ Ngọc không phải yêu tộc, thân thể kém xa nên cần pháp khí phòng ngự.
Ai nấy náo nhiệt bàn luận, Lý Tử Đình lo lắng, chỉ là thấy tất cả vui vẻ nên không nói ra.
Tôn Lập là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, Điền Anh Đông cũng thế, y còn đạt tới sớm hơn, cộng thêm Bảo lưu tuệ căn, không thể nào thua được...
Tiếp theo mấy ngày, Tôn Lập tạm gác lại việc chế khí, để an toàn thì