Vò sứ đơn giản được nung thành màu đỏ, đưa lên giếng lửa là bốc hơi.
Tiểu thư tỏ vẻ ngại ngùng nhìn Tôn Lập: "Thật xin lỗi, để tiên sinh cười chê."
Tôn Lập sờ mũi: "Kỳ thực cô nương không cần khách khí như thế, tại hạ biết cô nương không có gì áy náy, vì không khí này là thứ cô nương thích?"
Tiểu thư cũng sờ mũi như gã, vốn không phải hình tượng mỹ nữ giờ thì càng không: "Kỳ thực người ta không thích nhiều, chỉ hơi hơi thôi."
Tôn Lập bật cười, không đợi mời, cầm chén rượu từ tay Tiểu Hà lên uống, khiến nàng ta trợn tròng trắng.
"Mỗ tên Tôn Lập, gọi tên là được, không cần gọi là tiên sinh tiên sinh gì hết." Gã nói xong thì chợt nhận ra mình hớ.
Tiểu thư gật đầu: "Nó tên Tiểu Hà, người dẫn vào là Kỳ Tử Nhi, bốn nha đầu ba nãy là Nhất Tả Nhi, Nhị Tả Nhi, Tam Tả Nhi, Tứ Tả Nhi."
Tôn Lập: "Nhất tiệt, lưỡng tiệt, tam tiệt?" (Một khúc, hai khúc, ba khúc)
Tiểu thư ngẩn người, rồi vỗ bàn cười to: "Ha ha ha..."
Tiểu Hà giải thích: "Nhất Tả, Nhị Tả, Tam Tả..."
Tôn Lập cũng cười, tiểu thư này đặt tên còn dùng âm trùng, lúc nói thì đầu lưỡi quấn lấy miệng, nghe được tiếng nước dãi, khả ái lạ lùng.
"Còn cô nương?" Tiểu thư giới thiệu một lượt nhưng không nói tên mình. Tôn Lập đành hỏi.
Tiểu thư tỏ vẻ khó xử: "Ai nha, tên con gái đâu thể tùy tiện cho người ta biết..."
Tiểu Hà cũng không chịu nổi: "Được rồi, mau cho y biết đi, rõ ràng muốn gần chết mà còn cố nén."
Tiểu thư nổi giận: "Tiểu Hà nha đầu đáng chết, ta sẽ gả ngươi cho Tiết Tiểu Bạch!"
Tiểu Hà sợ hãi: "Tiểu thư, không được đâu, người ta muốn ở với tiểu thư cả đời."
Tiểu thư cười giảo hoạt: "Được rồi, mau cảm tạ ta thành toàn, rõ ràng muốn gần chết mà còn cố nén."
Tôn Lập: "..."
Tiểu Hà bị tiểu thư lừa gạt bằng lời thì ngoan ngoãn hâm rượu.
Tiểu thư đắc thắng cầm rượu lên uống: "Ngon thật."
Nàng nhìn Tôn Lập, Tôn Lập nhìn nàng. Tiểu thư xua tay: "Được, bản cô nương họ Triệu, tên Triệu Thục Nhã."
"Triệu Thục Nhã? Quả nhiên tên như người." Tôn Lập hiển nhiên nói dối.
Triệu Thục Nhã thản nhiên: "Tiên sinh cũng biết tên là do cha mẹ đặt, chứa cả nguyện vọng đẹp đẽ của họ. Nguyện vọng không dễ thực hiện..."
Tôn Lập suýt phun rượu ra: "Ha ha ha!"
Triệu Thục Nhã cũng cười, cầm chén chủ động cụng với Tôn Lập rồi từ từ uống.
"Tại hạ thật sự muốn đa tạ."
Tôn Lập thấy dáng vẻ nàng ta hơi khác thì gật đầu, lặng lẽ đợi.
"Trận pháp kết cấu đó là một phần của linh văn trận trang, có lẽ các hạ nhận ra. Linh văn trận trang đã ở trên người tại hạ."
Tôn Lập gật đầu, Triệu Thục Nhã lúc trước không gặp y chắc vì gắn linh văn trận trang.
"Tại hạ sinh ra đã cửu âm tuyệt mạch, phụ mẫu đưa đi khắp Đại Tùy cũng không tìm ra ai trị được. Bao năm nay phải ở đây dùng Địa tâm hỏa mạch, phối hợp với các loại linh đơn để duy trì mạng sống."
"Năm tại hạ mười ba, gặp một vị thiên tư ngạo thế, người đó tuy không phải là linh cấu sư, nhưng còn thông hiểu linh văn trận trang hơn, đã thiết kế linh văn trận trang cho tại hạ, bộ phận quan trọng nhất là các hạ vừa hoàn thành."
"Hút thiên địa linh khí, chuyển hóa thành hỏa chi lực thuần tịnh nhất để áp chế cửu âm tuyệt mạch, như thế tại hạ sẽ được tự do tự tại ngao du thiên hạ."
Tôn Lập nhìn quanh, thầm thở dài.
Triệu Thục Nhã đầu tóc khô vàng, mặt mày nhợt nhạt, da khô xác có lẽ vì quanh năm ở nơi thế này, thiếu nữ nào không thích đẹp? Đủ biết nàng ở nơi thế này thống khổ thế nào.
"Y tuy thiết kế được linh văn trận trang, nhưng không thực hiện được. Tại hạ đã mời linh cấu sư inh nhất có thể nhưng chỉ hoàn thành được kết cấu ngoại vi. Tại hạ đành đem lên treo thưởng ở Thiên Môn lâu."
Tôn Lập không hiểu vì sao, nghe Triệu Thục Nhã xưng hô người đó là "y" thì gã khó chịu.
Triệu Thục Nhã nói đoạn: "Các hạ chắc hiểu vì sao tại hạ muốn giữ các hạ lại để đích thân cảm tạ."
Tôn Lập gật đầu, cực kỳ đồng tình.
Triệu Thục Nhã nhận ra thiện ý của gã nên càng e thẹn: "Việc đó... còn có việc khác nữa, phần thưởng ở Thiên Môn lâu là của tại hạ nhưng phụ mẫu còn phần thưởng riêng, có điều người khác không rõ mà thôi."
"Phần thưởng gì?"
"Ai hoàn thành linh văn trận trang này thì là ân nhân cứu mệnh của tại hạ. Phụ mẫu cho là nếu người đó