Bạch Phượng Nhi tinh thông đơn đạo, y biết điều đó. Bạch Phượng Nhi muốn khi luyện được thượng phẩm đơn dược mới cho phụ thân biết. Nhưng ở Vĩnh Phát thương hành có gì qua mắt được Bạch Vĩnh Quý?
Bạch Vĩnh Quý biết tâm tư nữ nhi nhưng không nói ra, chỉ ngầm quan sát.
Y biết Bạch Phượng Nhi đẳng cấp nào, bình tâm nhận xét thì không tệ, không thể xuất hiện tình huống nổ lò.
"Phượng nhi, thật ra là sao?"
Bạch Phượng Nhi khóc xong nhưng con tấm tức, nghe phụ thân hỏi thì dù sợ nhưng cũng nghi hoặc: "Con, con không biết… Binh, Binh hỏa phù, Binh hỏa phù đó khi con không đủ công lực đã dùng để tăng nhiệt cho đơn lô, không ngờ đạo Binh hỏa phù vừa được kích phát, hỏa long phun ra, nhiệt độ đơn lô cao đến mức con không thể khống chế, nên nổ tan."
Bạch Vĩnh Quý nhíu mày: "Binh hỏa phù? Tối đa có thể ngưng tụ hỏa đao, sao lại có hỏa long xuất hiện?"
"Nữ nhi, nữ nhi không biết, đạo Binh hỏa phù đó không cổ quái, nữ nhi sao lại bị nổ đơn lô."
Bạch Vĩnh Quý nghi hoặc: "Hỏa long cỡ nào?"
"Chừng một trượng!"
Bạch Vĩnh Quý cả kinh: "Con lấy Binh hỏa phù đó ở đâu?"
"Mấy hôm trước con nhặt được, thấy ở trên bàn, chắc ai đó làm rơi."
Bạch Phượng Nhi chỉ, Bạch Vĩnh Quý nhớ ra: là Binh hỏa phù của "Dạ Ma Thiên"!
Binh hỏa phù thường chỉ ngưng tụ được hỏa đao, hỏa tiễn, uy lực không có gì ghê gớm, Phàm nhân cảnh trở lên, Binh hỏa phù căn bản vô dụng.
Nhưng đạo Binh hỏa phù này uy lực kinh nhân, có thể ngưng tụ hỏa long!
Binh hỏa phù này dễ dàng hạ được Phàm nhân cảnh, dù gặp Đạo nhân cảnh cũng không ngại. Bạch Vĩnh Quý vốn tưởng Tôn Lập để lại Binh hỏa phù thông thường nên không để ý, không ngờ lại là loại uy lực kinh nhân.
Y biết mình lỡ mất cơ hội lật đổ Lưu thị thiên tự hiệu! Tuy không đến mức ân hận nhưng hối hận vô cùng.
Bạch Vĩnh Quý tự mệnh cả đời buôn bán chưa từng lỡ cơ hội, nhưng lần này có lẽ cơ hội tốt nhất đời đã qua mất.
Biểu hiện của Tôn Lập cho thấy rất tin vào Binh hỏa phù nhưng lúc đó sao mà y ngu xuẩn, tự cho rằng uy lực Binh hỏa phù đều như nhau nên không thực nghiệm?!
Không thì với Binh hỏa phù đó, khẳng định cướp nốt sinh ý của Lưu Minh Đạt đểđộc bá Thanh Việt phường thị!
Bạch Vĩnh Quý thầm mắng mình ngu xuẩn, ôm con gái nhưng ra lệnh: "Lập tức phái người đến các đại khách sạn xem có vị khách nào là Dạ Ma Thiên không!"
"A? Lão gia, hiện tại đang nửa đêm mà.?"
"Hiện tại!" Bạch Vĩnh Quý quát.
Người hầu đi ngay.
"Quay lại! Thông tri cho những người đi tìm xem ai tìm ra Dạ Ma Thiên tiên sinh, thưởng một nghìn linh thạch! Tìm được về báo ngay cho ta, ta sẽ tự đến mời!"
"Vâng!"
Một nghìn linh thạch, dù nửa đêm đến gõ cửa nhà quả phụ thì toán người hầu cũng không hề do dự, hà huống là gõ cửa khách sạn?
Cả toán người hùng hổ lao vào bóng đêm, cả Thanh Việt phường thị náo động.
Lúc đó, Tôn Lập đã về Tố Bão sơn, họ lật tung các khách sạn ở Thanh Việt phường thị cũng không tìm được.
Trời sáng, nai nấy ủ rũ quay về, Bạch Vĩnh Quý càng hối hận.
Y thoáng nghĩ, kỳ thực đơn giản nhất là đi tìm Lưu Minh Kiến, nhưng nói thế nào đây? Lưu Minh Kiến không ngốc, dù đưa lý do nào, Lưu Minh Kiến cũng không tin.
Cân nhắc rồi y nghiến răng, gọi mất quản sự đắc lực đến: "Bốn cửa thành, các ngươi chia ra hỏi xem vị Dạ Ma Thiên tiên sinh đó đi từ hướng nào, chúng ta thử đuổi theo xem, đừng ngại tốn kém, việc này làm tốt là các ngươi lập công lớn!"
"Vâng!" Mấy quản sự đều đi.
Thanh Việt phường thị chỉ có bốn cửa thành, mấy quản sự đều quay về, không có ghi chép về vị "Dạ Ma Thiên" đó đi ra!
Thanh Việt phường thị quản lý nghiêm cách, ra vào đều có ghi tên.
Mấy hôm nay không có tên Dạ Ma Thiên.
Lẽ nào vẫn ở phường thị? Bạch Vĩnh Quý lại phái người đi tìm nhưng không có kết quả, chợt linh quang lóe lên, vỗ trán hiểu ra.
Không lẽ trùng hợp thế?
Nhưng trừ khả năng đó thì không thể giải thích. Bạch Vĩnh Quý thoáng nghĩ, nên đích thân động thủ, chuẩn bị lễ vật, thay xe ngựa rồi dặn: "Đến phủ nha."
Xa phu đánh xe rẽ sang một con đường hẹp.
Phủ nha là người Thanh Việt phường thị gọi chỗ ở của người thay mặt chủ nhân cả phường thị là Triệu Thục Nhã tiểu thư: Trịnh lão quản sự.
Thanh Việt phường thị có tranh chấp gì cũng đều tự hòa giải, không xong thì Trịnh lão quản sự mới ra tay.
Bạch Vĩnh Quý và Trịnh lão quản sự trò chuyện thong thả, sau cùng hiểu ra cùng tìm một người nhưng không ai biết người đó thế nào.
Trịnh lão quản sự cảnh cáo Bạch Vĩnh Quý, không được làm gì vị đó, vì đó là người của "Tiểu thư"!
Bạch Vĩnh Quý cả kinh, kể lại việc của Lưu Minh Kiến, Trịnh lão quản sự hớn hở, về sơn cốc báo tin.
Tôn Lập xếp bằng trong phòng luyện đơn, tự ình đã thoát khỏi Triệu Thục Nhã thì thật ra đã bị lộ.
Lấy một phiến lá chưa chín của Tử kim chi thảo, phối hợp với Hỏa thổ hoàng tinh, cùng vài loại dược tài, lô Địa hoàn đơn này dùng Tử cực thiên hỏa luyện chế, có La Hoàn chỉ dẫn thì không khó khăn gì.
Hỏa thổ hoàng tinh tuy có ba trăm năm hỏa hậu nhưng Tử kim chi thảo chưa chín.
Lần này luyện thành năm viên, trùng với ngũ hành.
Tôn Lập đơn thành xuất quan, nghe thấy Tố Bão sơn trung rầm rĩ chiêng trống.
Chung Lâm và Giang Sĩ Ngọc đều ở ngoài, Tôn Lập hỏi: "Việc gì mà ầm ĩ thế?"
Giang Sĩ Ngọc nói: "Còn việc gì nữa, đại đồ đệ Sùng Ngọc của chưởng giáo chân nhân tỏa sáng tại đoạt đơn võ hội, đánh bại cả đệ tử Đô Vũ môn, sau cùng thua Lục Bạt Đỉnh của Kim Phong Tế Vũ lâu mà đứng thứ ba, nhưng có được Nhân hoàn đơn, Vọng Hư chân nhân vui vẻ nên tổ chức chúc mừng to tát."
Chung Lâm giải thích, đoạt đơn võ hội dùng kiểu loại trực tiếp, Nhất lâu song môn thất đại phái cùng cử mỗi phái một đệ tử ra đấu, ai thắng là vào.
Sùng Ngọc gặp Lục Bạt Đỉnh quá sớm, Lục Bạt Đỉnh đã là Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, tổ phụ là chân nhân lão tổ Lục Khiêm Vĩnh của Kim Phong Tế Vũ lâu, gia truyền uyên thâm, pháp khí vô cùng, Sùng Ngọc khổ chiến nhưng không địch nổi, đành tranh đoạt ngôi thứ ba, chứ không thì đã có thể lấy được ngôi thứ hai.
Tôn Lập thầm nhủ, hóa ra đời sau của người quen.
Đối với Nhân hoàn đơn, Giang Sĩ Ngọc thèm thuồng: