Lạc Vân Bằng không ngờ Tôn Lập há mồm cá ngão ngay.
Y đoán là Tôn Lập còn trẻ sẽ nóng này, lúc trước chịu nhiều ấm ức như thế, giờ được nở mặt thì sẽ mắng chửi một hồi rồi phất tay áo mà đi, như thế mới là bình thường.
Không ngờ Tôn Lập đánh rắn tùy theo gậy, không hề khách khí. Ngần ấy nguyên liệu, Lạc Vân Bằng cũng xót ruột, nhưng lúc này còn nói được gì?
Tôn Lập mà biết Lạc Vân Bằng nghĩ gì tất nghiêm túc nói: mỗ không phải người người đấy!
Lạc Vân Bằng cười nhưng thầm hối hận, lấy từ kho Kim Phong Tế Vũ lâu những thứ Tôn Lập cần.
Tôn Lập không thấy Chiêm Hưng Hiền thì thầm nhủ lẽ nào y định quịt? Chỉ là không thấy nên gã đành gác lại.
Lạc Vân Bằng tiễn Tôn Lập xong thì lắc đầu, hình như thấy mình mắc hỡm.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đưa Tôn Lập đến chỗ không người, Tôn Lập không nén được, hạ giọng hỏi: "Lưỡng vị tiền bối, thật ra là sao?"
Lục Khiêm Vĩnh nhìn gã, thản nhiên: "Lâu chủ sau cùng cũng tỉnh ngộ."
Tôn Lập bĩu môi, không tin nhưng ngoài miệng không phản bác.
Cả hai đưa gã đến cửa Quý tân lâu, Tôn Lập đi vào một đoạn chợt nghe thấy tiếng động kỳ quái.
Gã nghiêng tai lắng nghe, tiếng động từ một viận tử gần đó.
Quý tân lâu thực tế là một dãy, để Kim Phong Tế Vũ lâu chiêu đãi quý khách.
Tôn Lập đến cửa, hiếu kỳ nhìn qua khe.
Trong sáu góc sân có sáu khối trận thung lớn bằng đôn đá do linh tủy chế thành, tạo thành một trận pháp phức tạp, phát ra quang mang kết giới bao trùm khoảnh sân.
Trong kết giới có một hắc y thanh niên, tay quấn hai lưỡng đạo lam sắc điện xà múa tít, điện xà bay đi bay lại, mỗi đòn đều rực quang mang.
Mỗi đòn của y đều đành vào chỗ trống nhưng khiến trận pháp rung rinh.
Trận pháp đó đẳng cấp cực cao, hiển nhiên là của tiền bối cao nhân nhưng uy lực toàn khai mà vẫn không ngăn được hết công kích, đủ thấy điện xà đáng sợ thế nào!
Tiếng động gã nghe thấy là do điện xà chấn động trận pháp phong ấn.
Tôn Lập cả kinh: thanh niên là ai? Xem ra ít nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng tu vi.
Gã đang nghĩ thì trong sân, trận pháp rực quang mang, hắc y thanh niên quay phắt lại, gương mặt anh tuấn đầy sát khí nhìn về phía gã.
Y phất tay, lam sắc điện quang cuồng bạo xô tới, xuyên qua trận pháp kết giới, nhắm thẳng mặt Tôn Lập!
"Ai dám nhìn lén bản thiếu gia luyện công!"
Tôn Lập lùi liền tục, đạo lam sắc điện quang theo sát, lôi điện liên tục lóe lên, tựa hồ định đánh tan xác gã!
Chợt một bàn tay khẽ hất linh quang thành thái cực cầu, lam sắc lôi điện bổ vào, sức mạnh giảm dần.
Hóa ra là một đôi cương thích cỡ ba thước, màu lam như có tôi độc.
Hắc y thanh niên nhảy ra, thu pháp khí lại, lạnh lùng nhìn Tôn Lập: "Ngươi là ai?"
Lục Bạt Đỉnh cười vang: "Đặng Văn Ngạn, đây là Tố Bão sơn Tôn Lập, các vị chắc chưa gặp nhau?"
Tôn Lập vòng tay: "Đặng huynh!"
Đặng Văn Ngạn cười lạnh: "Hóa ra ngươi là Tôn Lập, hừ!"
Đoạn quay về đóng sập cửa.
Tôn Lập không hiểu: "Lão lục, y sao thế hả?"
Lục Bạt Đỉnh cười khổ: "Y vẫn thế, kệ đi. Đi nào, tại hạ đưa Tôn sư đệ vào."
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Lục Bạt Đỉnh nói: "Đặng Văn Ngạn là người Đô Vũ môn, Đô Vũ môn không còn mấy ai thoát được, còn y là tu vi tối cao. Đường đường một trong song môn mà phải do một đệ tử trẻ tuổi gồng gánh."
Tôn Lập nhìn quanh: "Quý tân lâu còn người của môn phái khác?"
Lục Bạt Đỉnh gật đầu: "Còn người của Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn, những môn phái khác nếu không bị tiêu diệt thì là bọn tại hạ không tìm được người."
Tôn Lập chợt nghĩ ra: "Đặng Văn Ngạn? Lẽ nào là đệ nhị nhân lớp trẻ Đại Tùy?"
Trước khi Thần Hoang đạo xâm lấn Đại Tùy thì có kẻ hiếu sự xếp hạng lớp trẻ. Lục Bạt Đỉnh tất nhiên là đệ nhất nhân.
Đặng Văn Ngạn và Tố Bão sơn Sùng Ngọc, ai mới là đệ nhị nhân, thì vẫn còn tranh cãi.
Tôn Lập hiểu ra: "Chả trách y không thích người Tố Bão sơn."
Lục Bạt Đỉnh lắc đầu: "Không đơn giản thế. Đặng Văn Ngạn nhắm vào Thánh Thống chi địa, trước khi sư đệ đến thì y chỉ cần cạnh tranh với tại hạ, giờ có thêm một đối thủ."
Tôn Lập thuận thế hỏi: "Lão lục, Thánh Thống chi địa cho phép vào được mấy người?"
"Không phải bao nhiêu người mà là ai xếp thứ nhất. Người đó ở trong đó lâu nhất, thu được lợi ích nhiều nhất."
Tôn Lập cho rằng trong chuyện này, gã và Lục Bạt Đỉnh dù gì cũng cạnh tranh, không tiện hỏi sâu,