Thể nội Tôn Lập khí tức hỗn loạn, sắc mặt cứng lại, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo” mới áp chế được, nhưng long mạch vẫn khiến y rùng mình!
"Lần này không biết là phúc hay họa..."
Lạc Vân Bằng chỉ ra xa, lên một tảng đá lớn cỡ gian phòng nói: "Các tiền bối để lại cửa sau ở đây, chỉ tiếc đã bị Đại Tùy thiên tử phái người giữ chặt."
Trước mặt họ là trứ mấy chục quân bảo trông có vẻ loạn xạ nhưng thật ra rất có quy luật. Quân bảo vây quanh tảng đá, từ góc độ nào cũng bị quân lính của một hoặc mấy quân bảo phát hiện.
Muốn bay qua thì Cửu nha thiên mạc sẽ phản ứng, ai cũng bị thần hỏa thiêu thành tro!
Lạc Vân Bằng đã chuẩn bị, hắc vụ.
"Mau lên, đừng để lộ ra ngoài."
Hắc vụ bao phủchúng nhân, Lạc Vân Bằng giao hồ lô ột đệ tử, đệ tử đó giơ lên, yểm hộ chúng nhân thần bất tri quỷ bất giác đi vào.
Mỗi tòa quân bảo đều có tháp canh ở đỉnh, trên tháp có một binh sĩ cầm vũ khí tuần tra, trên bức tường đá ở dưới còn ba người đi lại , giới bị sâm nghiêm, không vì hiện tại thái bình thịnh thế mà lơi lỏng.
Chúng nhân đi qua, có mấy binh sĩ tựa hồ cảm giác được, nhìn mãi hồi lâu mà không thấu gì, tưởng mình cả nghĩ, lắc đầu tiếp tục tuần tra.
Trời tối thì nhìn từ xa không thấy tảng đá, đến gần mới thấy dưới lớp đá thô ráp loáng thoáng ánh lên thanh quang như ngọc thạch.
Vị trí tảng đá phi thường vi diệu, sát rìa Cửu nha thiên mạc, ở đây uy lực Cửu nha thiên mạc hơi giảm, họ có thể lại gần, chỉ cần không dùng linh lực là không hề hấn gì.
Lạc Vân Bằng nhìn quân bảo, dặn đệ tử: "Nhấc đá lên, cẩn thận, ba tấc là được."
Các tiền bối quả thật tinh minh. Tảng đá này mấy vạn cân, phàm nhân có ai lay được? Chôn ở đây, trừ tu sĩ, người khác khó mà phát hiện.
Bốn thân truyền đệ tử cùng phát lực, vô thanh vô tức nhấc đá lên ba tấc.
Trong đêm, người trong quân bảo không thể phát hiện tảng đá hơi được “nâng lên”.
Lạc Vân Bằng cúi xuống, không rõ chạm vào cơ quan gì, chúng nhân cảm giác rõ thiên địa linh khí hơi rung lên, Cửu nha thiên mạc hé ra một góc.
"Đi mau!"
Chúng đệ tử đi vào, Lạc Vân Bằng và bốn thân truyền đệ tử đậy đá lại rồi vào theo.
Vượt qua Cửu nha thiên mạc là không còn ngăn cản, chúng nhân thi triển thần thông, hoặc dùng ngự pháp khí hoặc lao sát mặt đất, binh sĩ trong quân bảo chưa nhìn thấy thì họ đã khuất bóng .
...
Lạc Vân Bằng đứng trên ngọn cổ thụ nhìn tới, trong khu rừng có mấy pho tượng lớn, có bức vượt lên tới nửa thân người .
"Chắc là ở đây."
Lạc Vân Bằng chỉ, chúng đệ tử hưng phấn hẳn, không cần dặn cũng đi lên.
Qua lưng núi, địa thế bằng phẳng dần, trời đã sáng, ánh sáng từ phương đông chiếu về, trong thần quang thanh sảng, một sơn cốc xuất hiện trước mắt chúng nhân .
Chính giữa sơn cốc có một bãi trống.
Trên bãi trống có một con đường đá rộng năm mươi trượng, dài ba nghìn trượng, hai bên có hai mươi bốn bức tượng thần thú nanh ác, tư thế kinh rợn.
Con đường hơi hướng lên, đến tận dưới chân ngọn núi đầu rồng cao nhất Tổ Long sơn, ở đó xây ba tầng tháp đài. Đỉnh tháp đài có một khung cửa lớn, vươn tới tận đỉnh núi .
Lạc Vân Bằng đứng trên núi, nhìn dãy công trình cổ kính, nhạt giọng: "Đây rồi, Thánh Thống chi địa, Đại Tùy thái tổ mộ!"
Đại Tùy thái tổ xây mộ huyệt trên long mạch, khóa chặt thiên hạ khí vận, để mong đời đời ngồi vững ở ghế thiên tử.
Chúng nhân hoan hô, đổ tới.
Hai bên đường là những tượng đá cao vút, trong mắt các đệ tử thiên tài thì chỉ dọa được phàm phu tục tử mà thôi, ai chả biết đó là tử vật?
Cả bốn thân truyền đệ tử của Lạc Vân Bằng tuy không có tư cách vào Thánh Thống chi địa, nhưng không nén được hiếu kỳ đi theo chúng nhân.
Lạc Vân Bằng thầm lắc đầu, y tưởng mình là người sau cùng nhưng ngoái lại thì Tôn Lập còn đứng đó.
"Hả? Sao ngươi không xuống?"
Tôn Lập cúi người: "Vội để làm gì, tiền bối chưa xuống, Thánh Thống chi địa không thể mở ra."
Lạc Vân Bằng mỉm cười, chắp tay sau lưng.
Tôn Lập đứng thẳng lên, nhãn thần phức tạp nhìn sơn cốc rồi mới xuống theo.
Kỳ thực gã không hề trấn định, đợi Lạc Vân Bằng xuống vì còn quan sát xem Đại Tùy thái tổ chi mộ có huyền cơ gì.
La Hoàn nói: "Đại Tùy thái tổ năm xưa quả có mấy thủ hạ cũng tạm thông minh, kham dư chi học mà ngươi