Đạm tử sắc quang mang tản đi, quang mang đều từ vách đá sau khung cửa hiện lên, theo thông đạo bay vào, tựa hồ chỉ dẫn người vào mộ huyệt.
Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn tách riêng, đến đây là chỗ tranh đoạt Đại Tùy khí vận chi lực, dù Bạn Hổ trai từng chịu ơn Tố Bão sơn nhưng đại đạo trước mặt thì họ không khiêm nhượng!
Bạn Hổ trai chúng nhân cười gằn, gọi linh thú ra, lao vào thông đạo, họ có linh thú tọa kỵ, tốc độ nhanh nhất, Trầm Binh môn chúng nhân ở sau cuống lên: "Đi mau!"
Thông đạo không như bên ngoài, không tiện ngự khí phi hành, đi bằng chân tốt hơn.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu nóng lòng, Lục Bạt Đỉnh quát khẽ: "Im lặng!"
Y quát người Kim Phong Tế Vũ lâu đoạn đi về phía Tôn Lập.
Lục Bạt Đỉnh vẫn ăn vận kiểu nông phu, gương mặt màu cổ đồng không còn nét trầm ổn mà đôi mày dày nhíu chặt: "Tôn Lập, tại hạ thấy lạ lắm..."
Tôn Lập gật đầu: "Chúng ta cùng đi, tiếp ứng cho nhau."
Người Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn đã khuất bóng, Tôn Lập nhạt giọng: "Họ muốn xông lên thì tùy để họ làm tiên phong."
Tôn Lập biết phần lớn số người đi trước sẽ chết trong mộ huyệt, nói ra câu đó cũng thấy mình tàn nhẫn.
Nhưng trước mặt đại đạo, gã có thể đưa các hảo huynh đệ cùng tiến chứ không vương vấn gì một toán vong ân phụ nghĩa.
Lục Bạt Đỉnh gật đầu: "Được."
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu không thích "mang theo" Tố Bão sơn chúng nhân nhưng Lục Bạt Đỉnh là thủ lĩnh, nói một là một. Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu trái, đệ tử Tố Bão sơn phải, từ từ tiến lên.
Chưa được mấy bước, một đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu hết kiên nhân: "Chúng ta đi chậm thế này, khí vận chi lực sẽ bị lấy hết..."
Lục Bạt Đỉnh chợt dừng bước. Đệ tử đó run lên. Lục Bạt Đỉnh tuy hòa ái, nhưng là đệ nhất nhân lớp trẻ! Cháu của chân nhân lão tổ Lục Khiêm Vĩnh, lâu chủ tương lai!
Công nhiên nghi ngờ quyết định của y, đệ tử đó tưởng mình sẽ bị "giáo huấn".
Không ngờ Lục Bạt Đỉnh bất động nhìn lên vách đá.
Người ở phía sau dần vây lấy: "A!"
Chúng nhân kêu lên, không cần Lục Bạt Đỉnh chỉ thì cũng thấy có dấu trảo!
Đạm tử sắc quang mang phiêu đãng trên không, quang ảnh lấp lóe trên vách đá, một vết trảo khắc sâu trên đó, sâu tới hai đốt tay, cực kỳ đáng sợ!
Tôn Lập nhận ra vết trảo lớn hơn tay người nhiều, nếu là nhân hình quái vật thì ít nhất cũng ột trượng!
Chung Lâm từ từ đi tới, giơ tay che trước mắt Tôn Lập, bàn tay dần trong veo, qua âm thần chi thể nhìn xuống vết trảo thì rìa có mấy chỗ hơi nhô lên, vết vỡ cực nhỏ đó còn sức mạnh màu tím vương lại, như lôi điện lấp lóe giữa các hạt nham thạch!
Tôn Lập hãi hùng: vết trảo này không biết để lại từ lúc nào mà còn giữ được đến giờ!
Gã nhìn Chung Lâm, y tỏ ra lo lắng.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu lúc này mới nhớ đến e cũng không an toàn.
Đệ tử ngoan ngoãn im miệng đi theo Tố Bão sơn chúng nhân.
Lục Bạt Đỉnh đến cạnh Tôn Lập, tỏ vẻ lo lắng: "Ta biết vết trảo đó."
Tôn Lập kinh ngạc: "Lão lục biết?"
Lục Bạt Đỉnh ngưng trọng gật đầu: "Ba năm trước tại hạ cùng tổ phụ vào Tây man lãnh địa, trong một ngôi mộ gặp phải ngân giáp thi vương, vết trảo ban nãy gần giống với ngân giáp thi vương, khác biệt duy nhất là vết trảo ban nãy lớn hơn!"
Tôn Lập giật mình, tu chân giới ai cũng biết cương thi càng to càng đáng sợ, ngân giáp thi vương là vương giả của cương thi, nhưng vết trảo đó còn lớn hơn thì lẽ nào trong thái tổ mộ huyệt có cương thi cự quái nguy hiểm hơn?
Lục Bạt Đỉnh hiển nhiên cũng nghĩ như Tôn Lập: "Ngân giáp thi vương đao thương bất nhập, sức mạnh vô cùng, phun ra độc vụ có thể ô nhiễm pháp khí, dù gia gia tại hạ cũng phải vất vả mới diệt được, nếu mình tại hạ gặp nó, chạy thoát cũng là vấn đề..."
Tôn Lập nghĩ đến Thiên lôi trúc lâm, hơi an tâm: "Đến đâu hay đến đó, chúng ta cẩn thận là được."
Lục Bạt Đỉnh gật đầu.
Tôn Lập còn nghi hoặc: Cương thi thường ở nơi âm khí thâm trọng, chỉ những người thảm tử, oán niệm bất tán mới hóa thành cương thi.
Đại Tùy thái tổ sao lại chết oan