"Cách, cách..."
Lại có tiếng cơ quan vang lên, Tôn Lập ngoái lại, trong thông đạo trước mặt có một văn tự sáng lên, văn tự này khác hẳn nhưng trước đó gã không chú ý.
Văn tự này cao hơn chung quanh một chút, có hai kết cấu hình con mắt!
Không nhìn kỹ sẽ không thấy điêu khắc văn tự không phải thạch bản mà là thanh đồng bản. Lật lại là lộ ra thanh đồng cổ quan khắc hoa văn quỷ dị trông như mặt quỷ chỉ có hai con mắt, văn tự vừa hay có kết cấu nhãn cầu.
"Cốp!"
Nắp thanh đồng cổ quan rơi xuống, hình thành một dãy bậc thang, một kim diện thi tướng cao lớn hơn hẳn ngân diện thi binh, áo giáp càng đẹp đẽ đi thanh đồng chiến ngoa đi ra.
"Keng!"
"Keng!"
"Keng..."
Mỗi bước đều như ấn vào lòng chúng nhân, không chỉ thông đạo run rẩy mà các đệ tử cũng run theo.
"Chát!" Ba mươi ngân diện thi binh thu trường thương, hành lễ với kim diện thi tướng!
kim diện thi tướng không hề có binh khí, chỉ sau lưng có thanh đồng trường qua.
Lúc mới đầu nó có vẻ chậm chạp nhưng lúc đó chúng nhân chỉ thấy hoa mắt, thanh đồng trường qua đã trên tay nó.
"Ô - - "
Tiếng gầm như quỷ khóc vang vọng, kim diện quỷ tướng giơ trường qua vào bọn Tôn Lập, kim sắc hoa văn diện cụ vang lên tiếng gầm: "Giết."
"Giết!"
Ba mươi ngân diện thi binh hòa theo, thông đạo ồn ào như sấm động. Chúng nhân bị âm thanh chấn động, như đứng ở chốn thiên quân vạn mã, vô số địch binh cưỡi chiến mã, chiến xa, cầm thuẫn bài, xông tới.
Dù một ngọn núi thì trận thế này cũng nghiền nát được, nói gì mấy người?
Chỉ một tiếng gầm, chúng nhân đã tâm thần thất thủ.
Gần như đồng thời, Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh cùng quát: "Đừng để loạn tâm thần!"
Chúng đệ tử tỉnh ngộ, chưa đấu đã sợ thì còn tác dụng gì.
Ba mươi sĩ binh cầm thương xong tới, sát khí thảm liệt phả vào mặt. Thông đạo tuy rộng nhưng chỉ dung nạp chừng ba mươi người chính diện xung kích. Bạn Hổ trai và Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân cùng xông lên, linh quang chiếu rọi thông đạo.
Thực lực đệ tử Bạn Hổ trai kém xa Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Bạt Đỉnh cầm một cái mai nhỏ chặn ba thi binh!
Bạn Hổ trai đã có ngay ba đệ tử chết thảm!
Các đệ tử khác ở sau lưng vội chi viện, pháp bảo đủ màu trút lên thi binh.
"Đinh đinh đinh đinh..."
Áo giáp của ngân diện thi binh không biết rèn bằng gì, pháp khí chỉ tóe lửa chứ không chạm tới thân thể thi binh.
Lục Bạt Đỉnh gầm to, cái mai xẹt ra nguyệt nha quang nhận, cắt đứt đầu một ngân diện thi binh.
Đệ tử quanh đó thở phào, vô đầu thi binh ấn tay, trường thương đâm tới!
Lục Bạt Đỉnh gầm lên, phát liền bốn đạo quang nhận, cắt đứt tứ chi của thi binh.
"Cẩn thận! Thi binh đạo hành cực sâu, phải đánh nát xác!" Tôn Lập nhắc. Chúng đệ tử nghe thấy cũng vô dụng, trừ Lục Bạt Đỉnh thì không ai phá được áo giáp của thi binh.
"Cách, cách..."
Lại có tiếng cơ quan vang lên, Tôn Lập tính thầm, văn tự ban nãy không chỉ ba mươi.
Những đệ tử khác cũng có người nghĩ ra, người Trầm Binh môn kêu to: "Đằng sau quá nhiều thi binh, xông lên..."
"Đừng!" Tôn Lập gọi, người Trầm Binh môn đã xông vào kim diện thi tướng.
Lục Bạt Đỉnh gầm to: "Tôn Lập, đi cứu họ, ở đây tại hạ lo được!"
Mấy ngân diện thi binh xông lên, Lục Bạt Đỉnh cuống quít.
"Đi, tại hạ chịu được!" Y phát mấy đạo quang nhận, tạm thời bức lùi thi binh, móc ra cái bảo vệ tay khắc linh văn, gầm lên, quang mang trải ra, hóa thành quang mang khải giáp bọc lấy toàn thân. Cái mai trong tay biến thành lưỡi dao!
"A!"
Y gầm lên vung dao đấu với các ngân diện thi binh.
Tôn Lập lập tức đuổi theo người của Trầm Binh môn.
Kim diện thi tướng cách họ hai mươi trượng, đứng sừng sững, ngọn giáo hơi ép xuống, chỉ vào chúng nhân. Tôn Lập hiện tại không thể sử dụng linh thức, nhưng vẫn cảm giác được kim diện thi tướng trầm ổn như núi!
Trầm Binh môn có bốn người xông lên.
Bốn người lao vào từ bốn phía, phối hợp cực kỳ ăn ý, hai người nhảy lên, hộp sắt sau lưng bay tới trước mặt.
Hai người vỗ lên hộp sắt, ngân quang chói lòa khắp thông đạo.
"Đinh đinh đinh..."
Vô số ngân sắc phi kiếm nhỏ xíu bắn vào kim diện thi tướng, hai đệ tử