"Phụ vương!" A Tổ mới mở miệng, Phú nhân vương đã xua tay: "Hạ lệnh vòng ngoài vây lại, Đại Tùy tu sĩ sắp bỏ chạy!"
A Tổ ngẩn người: "Hóa ra nghĩa phụ cũng thấy."
Phú nhân vương nhìn Lạc Vân Bằng mặt mày đầy máu: "Bản tọa không nhìn ra điều đó thì bị hất khỏi vương tọa rồi."
A Tổ cười nịnh: "Đúng, nghĩa phụ chưa từng buôn bán lỗ vốn!"
A Tổ co tay búng, lệnh phù bay ra, ma tu ở ngoài nhanh chóng vây kín Kim Phong Tế Vũ lâu. Phú nhân vương lần này tuy mang theo Ma tuyền điện, nhưng các chân nhân lão tổ đi cùng lần trước vẫn ở chiến trường phía tây.
Ma tu ở vòng ngoài đều Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trở xuống, là lực lượng hậu bị, nhân số tuy đông nhưng không có cao thủ.
Lạc Vân Bằng vẫn trảo máu khỏi thất khiếu, cười ha hả, giơ tay như đỡ nghìn cân.
Rùa và rắn rực linh quang, gầm lên lao vào Ma tuyền điện.
Phú nhân vương cười lạnh, một ma nhãn mà Tứ tượng ma tuyền ngưng tụ bắn ra lôi quang.
Lôi quang tách ra, giáng trúng quy xà lưỡng thú.
"Ầm! Ầm!" Hai con thú thống khổ vô cùng, lăn lộn trên không, trên mình lóe điện quang.
Lạc Vân Bằng hộc lên, lùi một bước.
"A - - " Y gầm lên, miệng đầy mạt máu, không biết niệm chú ngữ gì mà hai tay nổ tung, hóa thành hồng sắc quang mang, đổ vào rùa và rắn!
Quy xà nhị thú được huyết tế thì bay lên, gầm vang lao vào Ma tuyền điện. So với ban nãy thì cao hơn một cấp.
Phú nhân vương cũng không ngờ Lạc Vân Bằng cả quyết như thế, hơi phân tâm là hai dị thú va vào Ma tuyền điện.
Ma tuyền điện bị chấn lùi, linh thể hắc nha tản ra, ma nhãn lắc lắc như sắp rơi.
"Hừ!" Phú nhân vương hừ lạnh, thân thể mập ú lao lên không, mắt trái lóe đạo đạo phù văn, tính toán rõ mọi điểm trên mình hai dị thú, đoạn không rõ sử dụng thần thông huyền diệu thâm ảo nào mà luôn tránh kịp, đến dưới chỗ đốt thứ bảy của linh xà rồi tung quyền.
"Ầm!"
Linh xà mấy chục trượng bị y đấm nát!
Linh quang chảy khắp trời, Phú nhân vương không nhìn mà đi tiếp, mục tiêu tiếp theo là linh quy.
Ngọn quyền giánh xuống, Lạc Vân Bằng gần như nát nửa người, máu dầm dề, xương lộ ra.
"Lâu chủ!" Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân kêu lên, Lạc Vân Bằng dốc toàn lực gầm to: "Đi mau!"
Huyết nhục trên nửa người còn lại biến thành một chất nhầy, theo dải sáng trút vào thể nội linh quy.
Long quy ngửa mặt hú vang!
Đường đường Đại Tùy đệ nhất đại phái, Kim Phong Tế Vũ lâu lâu chủ, chỉ còn khung xương đẫm máu!
Lạc Vân Bằng ngưng tụ âm thần, thuận thế chui vào thể nội linh quy.
Linh quy gầm lên thống khổ nhưng vẫn bị Lạc Vân Bằng khống chế bổ vào Phú nhân vương.
"Đi mau!"
Linh quy gầm vang, Kim Phong Tế Vũ lâu đều rướm lệ: "Đi!"
Lục vị chân nhân lão tổ chia ra các hướng đột vây, môn hạ đệ tử cũng chia ra rút lui.
A Tổ cười vang: "Muốn đi không dễ đâu!"
Y co tay búng, linh phù nổ tung trên cao, ma tu đổi trận thế, Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân chợt thấy trở lực đại tăng, như bị kéo lại.
Bọn Tôn Lập bị tách ra các tiểu đội, gã không biết Kim Phong Tế Vũ lâu từ đầu đã định đột vây, không thì không tách khỏi người Tố Bão sơn.
Tôn Lập cầm thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm, Mãng long tỏa liên và huyền thiết cổ hóa thành dòng quang mang quay tít trên đầu. Nhân vương ngọc tỷ sẵn sàng.
Định theo chúng nhân xông ra thì trên đầu có tiếng rít, ngẩng nhìn thấy Chiêm Hưng Hiền lao ra, các chân nhân lão tổ khác cũng định dựa vào mình để nhiễu loạn trận cước của ma tu còn y chỉ một lòng đào thoát!
Tôn Lập càng khinh miệt, những người khác trong tiểu đội xông tới, đội chính gọi: "Tôn Lập đi mau!"
Đội chính nóng lòng vô cùng, Tôn Lập ngẩn người, chợt thấy không ổn, ngẩng lên thì thấy trên không có một ngón tay.
Ngón tay chọc khẽ nhưng tựa hồ xuyên thủng trời xanh!
Ngón tay khẽ điểm, một đạo kim quang quét xuống, Tôn Lập bị quang mang bao trùm!
Chiến trường vang vọng tiếng Phú nhân vương gầm lên: "Càn Long Tâm, ngươi dám hả!"
"Ha ha ha!" Cười vang đoạn Dũng nhân vương bước ra, một ngón tay khóa chặt Tôn Lập, một tay chỉ Phú nhân vương: "Sao ta không dám!"
Phú nhân vương gầm vang tung tuyền vào Dũng nhân vương, Dũng nhân vương giơ tay, quang mang chói lòa ngăn lại, hai người cách nhau nghìn trượng, hai làn sức mạnh va nhau thành hào quang rực rỡ!
Dũng nhân vương rực quang mang trên tay, không chỉ bao lấy Tôn Lập mà cả Chiêm Hưng Hiền đang chạy ở phía đó.
Trong kim quang, không gian, thời gian đều bị cách tuyệt, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy sáng lòa.
Chiêm Hưng Hiền nhảy lên choi choi, liên tục dùng pháp bảo giáng vào kim sắc quang trụ, nhưng "Binh tuyệt phong ấn" đâu dễ dàng bị phá như thế?
Y gầm lên mười tám tiếng, xuất ra mười tám đòn, quang mang va vào liên tục nhưng chỉ gợn sóng.
Chiêm Hưng Hiền lùi mấy bước, bụm ngực hộc máu.
Sau ngụm đầu, y định cố nén thương thế nhưng lực phản chấn càng lúc càng lớn, y lùi liền tám bước!
Chiêm Hưng Hiền kinh hãi: Chân nhân cảnh và Chí nhân cảnh cách biệt đến thế sao!
Y chưa từng giao thủ với Chí nhân cảnh tuyệt thế cường giả, chỉ đoán xem Chí nhân cảnh như thế nào, vốn tưởng mình tâng bốc quá độ nhưng giờ trực tiếp chạm mặt mới biết đã đánh giá quá thấp Chí nhân cảnh!
"Khụ khụ khụ..."
Thổ máu xong, Chiêm Hưng Hiền bi thương, nhưng không tuyệt vọng.
Y là Chân nhân cảnh cường giả, dù bị Chí nhân cảnh cao nhân bắt thì cũng không lo lắng đến tính mạng, chỉ cần quỳ xuống đầu hàng là xong.
Y rất tự tin như thế, y có khí tiết, có dũng khí, nhưng xếp đầu vẫn là sinh mệnh.
Chiêm Hưng Hiền từ từ quay lại phía Tôn Lập.
Tôn Lập có quá nhiều bảo vật mà y thèm muốn, dù y trọng thương nhưng giết một Đạo nhân cảnh đệ lục trọng tiểu tu sĩ coi như chắc chắn.
"Ông trời đối xử với ta không bạc, để lại sinh cơ, cùng một mớ pháp bảo." Ánh mắt như chó sói của Chiêm Hưng Hiền lóe lên quang mang trêu cợt.
Nhưng y lấy làm lạ, mắt Tôn Lập không có nét sợ hãi mà là hung hãn!
Tôn Lập hiếm khi người khác bằng ánh mắt đó, lúc gã ở Liên Hoa Đài thôn, thấy sói mẹ bị thôn dân đánh chết con cũng có ánh mắt đó.
Giờ gã nhìn Chiêm Hưng Hiền với ánh mắt đó.
Từ lúc bọn gã vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Chiêm Hưng Hiền luôn khó dễ, nếu y vì an nguy của môn phái đã đành nhưng rõ ràng còn vì y tham lam!
Chiêm Hưng Hiền đánh Sùng Bá! Sùng Bá tính cách thế nào? Việc đó là khuất nhục chưa từng có.
"Ta vốn đợi cơ hội, vốn ta không muốn gây chuyện khi chính đạo tu chân gặp nạn nhưng ngươi đã giúp ta có quyết tâm!" Tôn Lập gần như nói từng chữ.
Chiêm Hưng Hiền cười lạnh: "Ngươi muốn thế nào? Nhạo ta lúc này còn nội đấu? Ngươi muốn thoát chết thì thật quá ngây thơ!"
Tôn Lập lắc đầu: "Ta đã hỏi Giang Sĩ Ngọc, ngươi tát Sùng Bá tám cái, ta trả ngươi tám kiếm!"
"Ha ha ha!" Chiêm Hưng Hiền cười vang: "Tiểu tử cuồng vọng, ngươi tưởng bản tọa thụ thương rồi thì ngươi có thể ngông cuồng?"
Tôn Lập nghiêm túc gật đầu: "Đúng rồi, ta định thế đấy!"
Gã vung tay, thanh đồng trường qua, thiên tử đoạn kiếm biến mất, tay chỉ còn một thứ như tờ giấy - - Long bì ảnh!
Kiếm ảnh hí!
Kiếm quang vạn trượng, vẽ lên thiên địa chết chóc. Chiêm Hưng Hiền cả kinh, y chưa từng thấy kiếm ảnh như thế, trong đó có sức mạnh thần thánh khiến y muốn quỳ xuống!
"Oành!"
Ngưng tụ thành một đóa liên hoa, liên hoa rực tinh quang.
"Đệ nhất kiếm!" Giọng Tôn Lập cất lên băng lãnh.
Chiêm Hưng Hiền gầm vang, dù trọng thương cũng dốc toàn lực ngăn đón.
"Đệ nhị kiếm!"
Lại một đóa