Bá vương long ngạc hung tàn cắn mạnh, Tôn Lập đã ẩn vào đại đỉnh.
Nó cắn mạnh quá, suýt gãy răng, đau đến suýt rơi lệ.
Nó vươn cổ nuốt cả Tôn Lập và đại đỉnh, hung vật như nó thì khả năng tiêu hóa rất cao, dù thép vào bụng cũng từ từ tan rã, nên tuy không cắn được nhưng nó quá hận Tôn Lập nên cứ nuốt đã.
Bọn Ngưu Đức Vũ ở xa buồn bã: "Không ngờ gặp phải hung vật này, Tôn Lập lão đệ thế mà..."
"Phì!" Tô Tiểu Mai tức giận: "Ngậm miệng, đừng nói nhăng!"
Tô Tiểu Mai hơi hoảng, Chiêu Vân quận chúa nhu hòa nhìn nàng ta, lui ra sau im lặng, thần tình ảm đạm.
Bá vương long ngạc là đỉnh cấp hung thú, thượng cổ di chủng, không thể nhận xét theo linh thú cửu phẩm của Ô Hoàn, ngũ phẩm linh thú Thiên mẫu thú mà nó ăn thịt được thì đủ biết thế nào.
Tôn Lập co mình trong đại đỉnh, đại đỉnh lăn trong dạ dày Bá vương long ngạc, mùi tanh xộc vào mũi, gã phong bế lục thức chứ không thể phong bế linh thức, cảm giác muốn nôn ọe đó qua đường linh thức truyền lên não hải.
Tôn Lập chật vật vô cùng!
Y phục của gã bị nước bọt làm mủn hết, nếu không đóng lục thức, gã tất cảm giác thấy nước dãi dính vào mình rát bỏng.
Gã càng quyết tâm tìm áo bằng nguyên liệu kiểu băng tàm ti để mặc.
Chui vào bụng Bá vương long ngạc không dễ như tưởng tượng, Bá vương long ngạc là siêu cấp cự thú, từng nuốt không biết bao nhiêu vật sống, có những loại còn mạnh hơn Thiên mẫu, nếu dễ dàng chục thủng bụng nó chui ra thì nó đã chết từ bao năm rồi.
Tôn Lập trải linh thức, cảm tri xem mình ở đâu.
Cảm tri này dội đến Võ Diệu và La Hoàn.
Võ Diệu không nói gì, về linh thú thì La Hoàn là chuyên gia.
Có mấy lần Tôn Lập tưởng mình đã nhẫn nại đến cực hạn, cứ thế sẽ phát điên nhưng gã vẫn nghiến răng.
Sau rốt La Hoàn nói to: "Trên đầu, nhanh lên!"
Tôn Lập từ đại đỉnh bước lên, phát Tử cực thiên hỏa!
"Oành!"
Tử cực thiên hỏa cũng chỉ bừng lên được một lần, là bị nước dãi như thủy triều dập tắt.
Nhưng thế đủ rồi, Tôn Lập theo lời La Hoàn dặn, nhìn thấy trên đầu có một lớp thịt mềm, giơ tay phát Long bì ảnh!
Kiếm ảnh vô cùng vô tận chập lại, hóa thành kiếm quang chói lòa cắm vào.
"Bính!"
Máu từ lưng Bá vương long ngạc phun lên, vị trí đó hơi chếch với một khối cốt giáp cứng nhất, toàn thân nó chỉ có nhược điểm ở đó.
Không có La Hoàn chỉ dẫn, cả tu chân giới cũng không có người thứ hai biết được.
Chỉ đánh trúng đó mới chui khỏi thân thể Bá vương long ngạc được.
Tôn Lập chỉ có một đòn, qua mất là sẽ bị nước dãi đưa vào dạ dày Bá vương long ngạc.
"A!"
Chúng nhân kêu lên, thoáng hiểu rằng Tôn Lập lại tạo ra kỳ tích!
"Ngao - - "
Bá vương long ngạc gầm lên động trời, đá trên núi non quanh đó rơi xuống, cây cối trong vòng trăm trượng tan nát, sức mạnh thượng , Bá vương long ngạc giãy giụa trước khi chết, đá cỡ căn phòng cũng thành bột.
Nó suốt cả nửa canh giờ.
Tôn Lập kỳ thực đã chui vào vết thương trí mệnh đó, liên tục dùng Long bì ảnh và pháp khí khoét thêm.
Bá vương long ngạc thống khổ vô cùng, nhưng không biết làm sao, cứ từ từ tiêu tan sức mạnh.
Máu từ vết thương chảy ra, tụ thành một ao máu đường kính hơn năm trượng!
"Ầm!"
Tấm thân to lớn lăn xuống đất, chúng nhân còn ngây ra, quên cả phản ứng.
Tôn Lập đẫm máu chui ra, thở hồng hộc.
Tô Tiểu Mai hớn hở: "Ta biết là ngươi không sao..."
Nàng ta hoan hô chạy tới, Tôn Lập cuống cuồng lấy y phục từ trữ vật không gian ra che: "Đừng lại gần!"
Tô Tiểu Mai ngẩn người, đỏ mặt rồi chạy về.
Tôn Lập trần trụi lại đẫm máu, may mà vẫn che kịp những chỗ quan trọng.
Vân Chỉ Nhạn cũng đỏ mặt nhưng cười thầm.
Ngưu Đức Vũ và Tông Khánh Viêm tuy đã trở lại bình thường nhưng vẫn kinh hãi trong lòng, họ chưa từng nghe nói đến cự thú, nhưng đều tận mắt thấy sự đáng sợ của nó, cả nhất phẩm linh thú gặp nó cũng chỉ còn nước bị ăn thịt!
Đòn tấn công của Ô Hoàn tu chân giới đệ nhất cường giả Vũ Vĩnh Nguyên phong ấn trong hoàng kim bảo tháp chỉ là gãi ngứa với nó!
Cự thú như thế chết dưới tay Tôn Lập, tuy thủ đoạn của gã kinh hiểm nhưng không thể bác bỏ kết quả, ít nhất cũng cho thấy gã quen thuộc với mọi linh thú, lại thực lực kinh nhân, không đơn giản như bề ngoài Đạo nhân cảnh đệ lục trọng.
Tông Khánh Viêm hồ nghi: